Trì miên - Chương 68: Đáp án đã định
Lúc Lâm Miên tỉnh dậy không biết đã qua mấy giờ, nhìn qua bức rèm, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, cô nhìn quanh khung cảnh xa lạ này, bị người ngồi bất động phía trước dọa đến tỉnh táo lại.
“Sao anh không ngủ?” Cô bò đến mép giường.
Người ngồi phía trước bàn xoay người lại, theo ánh trăng chiếu vào cô thấy vẻ mặt của Trì Khâm, đôi mắt sắc bén bị tơ máu hồng che kín, khí lực xung quanh sa sút:
“Sao lại tỉnh?”
“”Ngủ mơ, mơ thấy mình biến thành một con mèo, mỗi ngày ăn xong lại ngủ, mặt trời chiếu vào cái bụng tròn vo, thật ấm áp.”
Giọng Lâm Miên nhàn nhạt: “Kiếp sau không cần lại làm người.”
“Ưm, tôi cũng vậy.”
Lâm Miên cảm thấy anh rất quái lạ, kéo anh lại gần mép giường:
“Đây là đâu?”
“Nhà ông ngoại tôi.”
Trì Khâm đắp chăn lại lên người cô: “Cách nhà chúng ta rất gần.”
Lâm Miên hơi hoảng hốt: “Có cần tôi xuống chào hỏi ông một câu không?”
“Không cần.” Trì Khâm đến gần, ôm cô, dán vào thật gần:
“Không phải nói em còn có rất nhiều thời gian để hiểu biết về tôi sao.”
“Ừm.”
“Ngay hôm nay đi.”
Ánh mắt Trì Khâm không chịu rời khỏi người cô một giây, âm thanh của anh trầm khàn.
“Mẹ tôi là người Giang Thành, trước đó bà thích một nam sinh cùng lớp ở đây, nhưng sau đó vì liên hôn nên phải gả cho ba tôi, ban đầu ba tôi cũng rất dịu dàng, nhưng sau đó ông phát hiện được chuyện này nên đã giam lỏng bà.”
“Bà là một người rất mềm yếu, như vậy mà vẫn thích ông, nên sinh ra tôi.”
Anh tạm dừng vài giây, trực giác Lâm Miên cho cô biết đây là một tình huống không được tốt cho lắm, yên lặng nắm lấy tay anh chờ đợi.
“Ngày nọ, người trước kia bà thích tìm thấy bà, muốn bà cầu xin trước mặt ông ngoại giúp đỡ hắn, nhưng bị ba tôi gặp được, cho rằng bà vẫn thích người đó, nên vài đêm bắt đầu không về nhà ngủ, rất nhanh đã ngoại tình.”
“Ngày đó tôi còn nhỏ nên không nhớ được nhiều, nhưng mẹ tôi đã nói qua trong nhật ký, người mẹ yêu trước kia vì tiền mà hoàn toàn thay đổi, chồng thì ngoại tình, áp lực rất lớn, tôi nghĩ sau đó bà bị bệnh trầm cảm, cho đến một ngày bà trở lại Giang Thành, nhảy từ trên tầng căn nhà cũ kia xuống.”
Lâm Miên sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh, cô đã gặp Trì Khâm bị thương nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy mắt anh đỏ, cô vuốt đuôi mắt anh nhẹ giọng an ủi:
“Về sau dì nhất định sẽ được hạnh phúc.”
“Còn chưa xong, nhật ký của mẹ tôi bị giấu đi, ông ngoại luôn cho rằng vì ông ép mẹ liên hôn nên mới hại chết bà. Nhiều năm vẫn luôn căng thẳng với ba tôi ở bên kia, năm trước tôi tìm thấy nhật ký của bà, phát hiện lý do mẹ tử vong là vì người đàn ông hoàn hảo giả dối kia.”
Giọng anh mang theo hận thù: “Cho nên, tôi đã đến Giang Thành để báo thù.”
Lâm Miên chỉ biết anh giận rỗi nhà mình nên đến đây, lại không biết nguyên nhân còn sâu xa như vậy, ánh mắt hỗn loạn của anh như tấm áo giáp, ngăn lại những giọt nước mắt chua xót, mắt Lâm Miên hơi nóng lên:
“Vậy anh thành công chưa?”
“Coi như cũng thành công, lúc mới đến đây tôi nghĩ muốn mua một người cài vào làm thư ký cho hắn ta.”
Trì Khâm đột nhiên nắm chặt tay cô: “Nhưng trên đường lại xảy ra sai xót, sau đó lại gom được chứng cứ hắn trốn thuế, rất nhanh cũng sẽ phải kết thúc.”
“Chúc mừng.”
Ngực Lâm Miên run lên, trên lưng anh gánh nhiều thứ như vậy, tự mình đi đến tận bây giờ.
Trì Khâm nghe thấy cô nói chúc mừng, thong thả lắc đầu:
“Lâm Miên, em sẽ tha thứ cho Nhan Kinh à?”
“Đương nhiên sẽ không, sao lại hỏi như vậy?”
Lâm Miên cảm thấy không hiểu được anh.
Trì Khâm cười nhạt: “Tôi đã biết sẽ như vậy.”
“Mấy ngày nữa đưa em đi gặp nó.”
——
Thấy Nhan Kinh trên tường, Lâm Miên nhìn di động mới biết ngày đó Nhan Kinh phát tán ảnh chụp lại không phải là cô, mà là ảnh riêng tư của chính mình.
Quá buồn cười, trong lúc Nhan Kinh bắt nạt dọa dẫm cô, cũng bị mấy tên côn đồ trường khác dùng ảnh chụp riêng tư của mình bắt ép, không hiểu Trì Khâm lấy quan hệ ở đâu mà có thể có được mấy tấm ảnh này.
Trì Khâm nói: “Chỉ cần nó động tâm tư, phát tán chính là ảnh của nó.”
Nhan Kinh bị giam giữ trong một phòng riêng, trong một đêm, Nhan gia nổi tiếng sạch sẽ ở Giang Thành, tai ương giáng xuống, một nhà đều bị tống vào lao tù, Nhan Kinh cũng đã tròn 18 tuổi, chỉ chờ được tuyên án.
Lúc Lâm Miên đẩy cửa ra, cả người cô ta gầy gò không còn hình dáng, Trì Khâm đứng ở cửa chờ:
“Muốn nó ra sao đều có thể, đã sắp xếp xong rồi.”
Cô gật đầu, tuy rằng cũng không biết Trì Khâm làm gì để có thể làm cho Nhan Kinh như một kẻ điên còn có thể nghe lời.
Cô đóng cửa lại, ngồi xuống ghế, Nhan Kinh liền đi đến nắm ống quần cô:
“Cầu xin cậu, giúp tôi giảm án.”
Mấy ngày nay Lâm Miên cũng biết ba của Nhan Kinh bị điều tra thuế má, cô không nghĩ đến, vòng đi vòng lại, vậy mà cô cùng Trì Khâm lại có kẻ thù giống nhau.
“Mày còn nhớ rõ bảo tao giống con gì không?” Lâm Miên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Nhan Kinh lắc đầu, có lẽ là chột dạ.
“Mày nói tao giống chó.”
Bỗng chốc Lâm Miên cong khóe môi cười cười, cô cúi đầu nhìn Nhan Kinh:
“Hiện giờ mày giống hơn.”
“Tao không cần đánh mày như mày đã đánh tao, chỉ cần mày làm một chuyện.”
Lâm Miên chỉ vào tường đối diện: “Quỳ bò từ bên kia đến đây, thì có thể.”
Cả người Nhan Kinh nằm ở trên mặt đất, rối rắm thật lâu, lâu đến mức Lâm Miên bắt đầu thấy phiền, cô ta mới chậm rãi đi, sau đó quỳ xuống.
Lâm Miên nhìn cô ta bò từng bước nhỏ, mỗi nơi bò qua nước mắt đều rơi xuống, nhưng không sao cả, sự kiêu ngạo của cô đã từng bị mất như thế này, mang theo chính bản thân của Lâm Miên rơi xuống, binh hoang mã loạn vào năm 17 tuổi.
Như chính cô ta nói, giống như một con chó.
Chưa bò đến bên chân, Lâm Miên không nhìn nữa, cô không tìm thấy lạc thú trong việc làm nhục người khác, lúc mở cửa, Trì Khâm nghiêng người ngó vào, căn phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, ánh sáng tối tăm.
Khả năng hôm qua Trì Khâm đã khóc, nên hôm nay đội mũ le.
“Tốt chứ?” Trì Khâm hỏi cô.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người trên mặt đất cuống quít đứng lên, thấy người ngoài cửa.
“Tôi đã nhìn thấy anh.”