Trì miên - Chương 67: Lối rẽ
Trì Khâm vẫn luôn chờ ở bên đối diện, thấy có xe cứu thương chạy đến, mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh chạy vào thấy Lâm Miên đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, dưới chân là người đàn bà sắp ngất xỉu.
Trên quần áo bà ta dính rất nhiều máu.
Lâm Miên nhìn thấy Trì Khâm, thong thả quay đầu, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, Trì Khâm nhìn ánh mắt ngây thơ của cô đang có vẻ thất thần.
“Có việc gì sao?”
Bàn tay Lâm Miên vốn đã lạnh băng bị nắm lấy, ánh mắt cô hoảng hốt, thấy Trì Khâm ôm cô, sau đó nhân viên y tế nâng người dưới đất lên cáng.
Mọi chuyện xung quanh đều xảy ra rất nhanh, tất cả lướt qua như chỉ còn một màu đen trắng.
“Đừng sợ, tôi sẽ giúp em.”
Cô nghe thấy Trì Khâm nói chuyện, sau đó bắt đầu từ ánh mắt đen nhánh của Trì Khâm, độ ấm cùng màu sắc một lần nữa trở về thế giới.
Ánh đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Lâm Miên biết hết thảy kết cục đã được định sẵn.
“Không phải tôi đẩy, Nhan Kinh ở trên tầng.”
Giọng cô run rẩy.
Trì Khâm ôm chặt lấy cô, vừa rồi trong đầu anh hiện lên rất nhiều phương án giải quyết chuyện này, bị câu này đánh tan:
“Biết rồi.”
Là em cũng không sao, tôi sẽ giúp em.
“Nhưng tôi không gọi điện báo ngay.”
Lâm Miên đưa mắt nhìn anh, ánh mắt như có một lớp sương mù mênh mông:
“Tôi cố ý.”
Trì Khâm vỗ nhẹ lưng cô: “Không sao cả.”
Ánh đèn trên hành lang bệnh viện trắng xóa, Lâm Miên ghé vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của hai người.
——
Lâm Cẩm Nguyên lôi kéo áo cô: “Mày cố ý.”
Lâm Miên đứng ở trước giường, nhìn ánh mắt hận thù của người trên giường đang nhìn chằm chằm vào cô.
Giọng bà nghẹn ngào:
“Tao cầu xin mày lâu như vậy, mày vẫn đứng im, con tao là do mày hại chết.”
Nhưng trước đó con cũng cầu xin mẹ thật lâu.
“Mẹ không đi trách cái người đẩy mẹ, trách con? còn nghĩ lấy lòng nó để bước vào cửa nhà đó, đều đã không có khả năng.”
Lâm Miên dém chăn xuống cho bà.
“Dưỡng thương cho tốt, về sau con nuôi mẹ.”
Nghe thấy lời nói này của cô, người trên giường càng thêm cuồng loạn, gào to: .
“Tao không cần mày nuôi, mày là đồ bạch nhãn lang, tội phạm giết người.”
“Cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày.”
Lâm Miên bị bà ném đồ vào người, người có quan hệ huyết thống lại là người không thân nhất, cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Trì Khâm đang đợi cô ngoài cửa.
“Đi thôi.” Lâm Miên thở dài.
Bên khu trung cư đang ồn ào do có xe cứu thương đến, Trì Khâm gọi điện thoại, rất nhanh có xe đến cổng bệnh viện đón họ.
Anh bế người lên xe: “Hôm nay không trở về đó.”
Lâm Miên đang quá mệt mỏi, gật gật đầu, lên xe dựa vào ngực Trì Khâm, không giống lạnh lẽo như ở bệnh viện, rất ấm áp, còn chưa đến nơi cô đã ngủ thiếp đi.
Đem người đặt ở trên giường, Trì Khâm nhận một cuộc điện thoại, người đang nằm trên giường bị làm ồn đến nhíu mày, anh che di động lại ra ngoài nghe điện.
“Đã cho ngươi xử lý tốt.”
Đầu bên kia là bạn anh ở Bắc Kinh.
“Ảnh chụp đã sớm bị đổi, lúc người kia phát tán ra ngoài, còn lại tôi đều xóa hết, yên tâm tôi không nhìn”
Đêm nay Trì Khâm cũng quá mệt mỏi: “Cảm ơn, lần sau mời ông đi chơi.”
Điện thoại còn chưa cắt:
“Còn nữa, người luôn điều tra cũng có tin, người mà cậu tốn tiền cài vào kia, vừa mới được đưa vào bệnh viện lớn Giang Thành.”
Trì Khâm theo trực giác ngắt lời bạn: “Vừa mới? bệnh viện lớn Giang Thành?”
“Đúng, làm sao vậy?”
“Tên là gì.”
Tay anh nắm chặt di động, hơi thở dồn dập, tim kịch liệt nảy lên, nặng nề nhắm hai mắt lại, chờ đáp án như tuyên án tử hình với mình.
“Lâm Cẩm Nguyên, bà ta sảy thai.”
Tòa thành sụp đổ, Trì Khâm ngồi trên cầu thang, cả người như mất đi sức lực, anh muốn lấy điếu thuốc cũng không thể.
“A Khâm.”
Có bóng người từ dưới cầu thang đi lên: “Sao ngồi ở đây?”
“Ông ngoại.” Trì Khâm lên tiếng, phát hiện giọng của mình vừa khàn đặc lại run rẩy.
Lão gia nhìn anh có vẻ không thích hợp, buông gậy, ngồi xuống bên cạnh anh:
“Trong phòng là bạn gái con đưa về?”
“Còn chưa phải ạ.”
Lão gia rất vui mừng, mấy năm nay thời gian làm cho ông già nua rồi, vuốt ve bả vai Trì Khâm:
“Trì Khâm nhà chúng ta cũng đến tuổi thích bạn gái rồi.”
“Trước kia con không biết thích là gì, sau này cũng không muốn ở bên cạnh ai, tình thân tình yêu hay tình bạn đều là thứ không thể bền lâu, con cảm thấy cho dù là thiếu gia nhà giàu hay người lang bạt khắp nơi đều như nhau, chết đi cũng vậy, nhưng bây giờ con muốn ở bên cạnh em ấy thật lâu thật lâu, cho dù em ấy không thích con cũng không sao cả.”
“Chỉ cần em đấy bằng lòng, con có thể làm bất cứ chuyện gì vì em ấy.”
“Vậy là tốt, cháu đã gặp được người làm cho cháu thay đổi.”
Lão gia đánh vào tay anh, mới thấy trên đó ẩm ướt, lúc này mới phát hiện, đó là nước mắt của chàng trai vừa rơi xuống.
“Nhưng con đã phạm sai lầm, sai lầm này làm thay đổi cuộc đời của em ấy.”