Trì miên - Chương 66: Máu
“Hôm nay gặp ai trong toilet?”
Trì Khâm cầm máy sấy, đứng ở cạnh giường thổi tóc cho Lâm Miên, sợi tóc của cô thật mềm, mượt mà đen nhánh.
Lâm Miên nghĩ ngợi, vẫn nên nói cho Trì Khâm, vì dù sao hai người cùng đang đi chung một đường:
“Gặp Nhan Kinh.”
“Có chuyện này chưa nói cho anh biết.”
Ngón tay Lâm Miên nắm chặt: “Trong tay Nhan Kinh còn mấy bức ảnh chụp tôi, nó có ý muốn phát tán chúng ra ngoài, những bức ảnh đó…”
Cô nghĩ hẳn là Trì Khâm đã hiểu.
“Chuyện khi nào?”
Người phía sau buông khăn lông xuống, khí lạnh tỏa ra xung quanh.
“Lúc vừa mới bắt đầu.”
Lâm Miên cũng hơi e ngại:
“Sau lần gặp được anh thì không có nữa, tôi cảm thấy nó không dám phát tán nên không nói ra.”
Trì Khâm cúi đầu là có thể thấy ngón tay đang dùng sức nắm chặt đến trắng bệch của cô, thở dài, nắm tay cô chậm rãi xoa bóp:
“Lúc chụp ảnh đó, em có bị thương không?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Miên nói thẳng tâm tình về đoạn thời gian kia với người khác, hốc mắt nóng lên:
“Đã tốt, lúc bị lột quần áo chỉ bị thương một chút.”
Cô nhìn biểu cảm của Trì Khâm: “Nhưng tôi không biết có chụp đến mặt hay không.”
“Không sao, tôi đi xử lý.”
Lòng Trì Khâm như có tảng đá đè nặng, sờ mái tóc đã gần khô của cô, âm thanh dịu xuống:
“Đi ngủ, đừng lo mấy chuyện khác.”
Lâm Miên ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn Trì Khâm đi ra khỏi phòng.
Phòng khách không bật đèn, Trì Khâm ngồi trên sô pha, anh vẫn châm một điếu thuốc, vừa tức giận không phải là việc trước kia Lâm Miên bị bạo lực, mà là lúc tối ở trong toilet, cô cho rằng anh uống say mới dám đưa ra yêu cầu.
Là sợ anh biết cô bị người chụp ảnh nên không muốn giúp đỡ, hơn nữa chính mình còn vào lúc Lâm Miên đang hoảng loạn sợ hãi, lại đè cô trong phòng đó làm một hồi.
Trì Khâm thấp giọng mắng mình một câu.
Ngày hôm sau Lâm Miên đến trường học, phát hiện Quý Noãn không đến lớp, nghĩ rằng vì tâm tình cô nàng không tốt, nhưng một tuần sau cũng không thấy đâu, non nửa tháng sau, Lâm Miên vẫn không thể liên lạc được với cô nàng.
Mãi cho đến buổi tối tan học về nhà, cô hơi lo lắng nên chuẩn bị đến nhà cô nàng xem sao.
Trì Khâm đã đứng ở đầu ngõ chờ cô, nghe cô nói xong:
“Chắc Quý Noãn chuyển trường.”
“Đi đâu?” Lâm Miên thấy đau lòng cho cô nàng, lại hơi đáng tiếc, sau này có thể không còn gặp lại.
Trì Khâm giúp cô đeo cặp sách lên vai mình:
“Hình như ra nước ngoài, Quý Noãn yêu cầu như vậy, nói mình muốn tự do học tập.”
“Trước khi đi đã gặp.”
Hai người đi về phía khu nhà, cuộc sống vẫn bình yên như vậy sau khi từ Bắc Kinh trở về. Thời gian bỗng trôi nhanh hơn so với ngày thường.
Cuối thu phương bắc hiu quạnh đầy lá rụng. Lâm Miên nhìn bóng dáng hai người được kéo dài trên mặt đất, lấy di động nhìn thoáng qua ngày tháng.
“Lâm Miên, cô lại đây cho tôi!”
Một giọng nói bén nhọn đánh vỡ sự yên tĩnh.
Lâm Miên nghe tiếng nói quen thuộc, nhìn về phía cửa khu chung cư. Lâm Cẩn Nguyên mặc áo khoác sang trọng, không hề hợp cảnh cùng với khu chung cư cũ nát , chói mắt nhất là chiếc bụng nhô ra được bàn tay bà đang che chở.
Lâm Miên không nhúc nhích, biểu cảm lạnh nhạt, như đang nhìn một người xa lạ.
Lâm Cẩm Nguyên đi lên nắm áo cô, ánh mắt không thân thiện nhìn về phía Trì Khâm, trừng mắt nhìn anh một cái, muốn dẫn Lâm Miên đi.
Trì Khâm đưa tay giữ bả vai Lâm Miên lại, nhíu mày đối diện cùng Lâm Cẩm Nguyên, hơi có vài phần quen mắt, lại nghĩ không ra đã từng gặp ở đâu, nhìn cổ áo Lâm Miên bị lôi ra thành một vệt đỏ, anh mở miệng, chịu đựng sự không vui:
“Bà nhẹ tay thôi.”
“Đây là con gái tôi.” Lâm Cẩm Nguyên cười nhạo một tiếng.
Lâm Miên vẫn luôn không động đậy, ánh mắt nhìn về phía Trì Khâm:
“Không sao, anh về trước đi.”
Trì Khâm xác định dáng vẻ cô vẫn bình thường, buông lỏng tay ra.
Mái hiên cũ nát, Lâm Miên nhìn động tác cẩn thận của Lâm Cẩm Nguyên, sợ đụng đến quần áo của bà:
“Mẹ đến đây làm gì.”
“Cái gì mà đến đây?”
Lâm Cẩm Nguyên thấy dáng vẻ bình tĩnh này của cô liền tức giận, chẳng giống bà một chút nào:
“Còn nữa, tên kia là bạn trai của con hả, ánh mắt kém vậy, đồn phục vẫn còn treo bên này, vừa nhìn qua chỉ là một thằng nhóc nghèo kiết xác.”
“Mắt mẹ tốt nhỉ?”
“Đương nhiên.”
Lâm Cẩm Nguyên đưa tay chậm rãi vỗ về bụng mình:
“Con muốn dọn qua ở với mẹ không, mẹ hỏi rồi, người ta bảo có thể dẫn con theo, ông ấy cũng có một đứa con gái mà con biết, cùng ở chung với nhau.”
Lâm Miên nghiêng đầu, cảm thấy buồn cười:
“Con không đi, mẹ ở một mình đi.”
Nhìn tay bà đặt trên bụng, ánh mắt cô bị chọc cho đau đớn, giọng nói trầm thấp, dưới mái hiên làm người ta hơi sợ hãi:
“Còn nữa, nhìn đứa bé của mẹ cho tốt.”
“Nói cái gì đâu, cũng không biết tốt xấu, mẹ về lấy ít đồ.”
Lâm Miên đứng ở phía dưới không nhúc nhích, nhìn bà bước lên cầu thang.
Giày cao gót đạp lên trên cầu thang, âm thanh sắc sảo. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng Lâm Cẩm Nguyên thét chói tai, vang dội gào lên một tiếng.
Cô chạy lên, đèn cảm ứng bị động sáng chói, một bóng dáng lăn từ trên cầu thang xuống, rất nhanh, nhanh đến mức cô thể phản ứng kịp.
“Bệnh viện… nhanh lên…”
Cô thấy Lâm Cẩm Nguyên lăn đến dưới chân mình, sau đó là từng dòng máu chảy ra từ thân thể bà, Lâm Miên nghe thấy tiếng kêu thống khổ của bà.
Lâm Cẩm Nguyên đưa tay nắm lấy ống quần cô, cũng dính máu.
Lâm Miên nhíu mày nhìn, nắm di động nhìn thoáng qua phía trên tầng.
Nhan Kinh đứng ở trên đó, khóe môi cong lên như một con quỷ, cô ta cũng đang cầm di động, màn hình là ảnh chụp của Lâm Miên, cô ta cười cười nhìn hai người ở phía dưới, sau đó ấn xuống.