Trì miên - Chương 64: WC (H)
Trì Khâm không có phản ứng gì, không vỗ vỗ tay cô hoặc đẩy ra, lúc này Lâm Miên mới buông lỏng.
Trong phòng mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng này, ngày thường Trì Khâm đối với trò này chẳng có hứng thú, toàn ngồi một mình bên cạnh chơi game, vậy mà hôm nay lại còn vào tham gia trò này, tất nhiên sẽ bị chú ý đến.
Bỗng nhiên tờ giấy từ trên môi anh rơi xuống đùi, dáng vẻ Trì Khâm nhàn nhạt, nhướng mày nhìn thoáng qua.
“Quá nhỏ không cắn chặt, tôi tự phạt ba ly.”
Động tác trên tay rất nhanh, cầm mấy ly bên cạnh uống một hơi cạn sạch, uống xong mới hỏi:
“Rượu?”
“Tôi rót cho cậu.”
Vài người ngồi xem bên cạnh lấy cơ hội này chuốc rượu Trì Khâm, đều ùa lên, bầu không khí lại lần nữa trở nên sôi động. Lâm Miên nhìn động tác ngửa đầu uống rượu của anh vừa phóng khoáng lại quyến rũ.
Mấy người còn lại cũng bắt đầu ca hát nói chuyện phiếm, Lâm Miên nhìn vào cốc nước bị cô uống sạch bên cạnh, bên trên còn có dấu vết bị tay mình nắm chặt vì lúc nãy quá căng thẳng.
Quý Noãn vẫn không có hứng thú, vì Lâm Trạch cùng nữ sinh bên cạnh đã đi ra ngoài một lúc lâu, Lâm Miên nhìn sắc mặt không tốt của cô nàng, thấp giọng hỏi:
“Hay chúng ta về trước?”
Quý Noãn lắc lắc đầu, bướng bỉnh nhìn chằm chằm ra cửa, nhất định phải chờ được kết quả, qua vài phút, cửa đẩy ra, Lâm Trạch cùng nữ sinh kia đi vào, bầu không khí giữa hai người mờ ám hơn nhiều so với lúc trước, người tỉnh táo đều biết lý do vì sao lại thế.
Chỉ là đặt trên người anh ta, nhìn nhiều cũng chẳng trách được.
Lâm Miên lo lắng cho Quý Noãn, cảm xúc đúng là không còn kiềm chế được nữa, kéo áo Quý Ôn: “Anh, em phải về.”
Quý Ôn lại quá hiểu, cầm áo lên muốn đi về, Lâm Miên muốn đi cùng Quý Noãn, lại bị Trì Khâm giữ chặt.
“Ba người đưa về được rồi.” Nói xong gật đầu cùng Quý Ôn.
Lâm Miên đành phải ngồi xuống, mấy người trong phòng cũng lục đục đi rồi, không biết mấy giờ Trì Khâm mới về, cô không thể ngồi đây khi không có Quý Noãn, đứng dậy đi vào toilet.
Lúc rửa tay ,bên cạnh có người đi vào, Lâm Miên nâng mắt lên nhìn đã bị dọa, Nhan Kinh cũng giương mắt, nhẹ nhếch mép cười với cô một cái, Lâm Miên phát hiện cô ta gầy đi rất nhiều, mặt trang điểm đậm, nhìn không ra vẫn còn là một nữ sinh trung học.
“Lâu không gặp.” Ánh mắt Nhan Kinh nhìn chằm chằm cô.
Vẻ mặt Lâm Miên vô cảm nhìn lại: “Làm sao?”
“Gần đây thế nào, nghe nói đi thi được giải nhất?”
Nhan Kinh nhìn áo khoác trắng sạch sẽ trên người cô:
“Mày có nhỡ rõ không, những tấm ảnh đó, ảnh tao cởi áo trên người mày, rất đẹp, bây giờ còn trong máy di động của tao, đáng tiếc sau đó mày tìm được người giúp, nên chưa kịp đăng nhiều hơn.”
“Mày đoán xem lúc nào tao phát tiếp?”
Ngực Lâm Miên cảm thấy luống cuống, đương nhiên cô nhớ rõ những bức ảnh đó, chỉ là cảm thấy Nhan Kinh sẽ không có can đảm phát ra, nhưng đoán chừng giờ cô ta sắp phát điên rồi.
Người bên cạnh không biết đi ra ngoài từ lúc nào, Lâm Miên đứng trước gương toilet, cho đến khi Trì Khâm đi vào nắm cổ tay cô xem xét.
“Sao đi lâu vậy?”
Lâm Miên lấy lại tinh thần: “Không sao, trong phòng hơi nóng thôi.”
Trên người anh có mùi rượu, nhìn người cũng đã hơi có men say, kéo eo Lâm Miên, cúi đầu hôn xuống, miệng còn mơ hồ nói:
“Tưởng em chạy về mất…”
“Tôi sẽ không.” Lâm Miên đẩy anh, bồn rửa tay bên ngoài rất dễ bị thấy: “Đừng ở đây.”
“Muốn.” Trì Khâm không buông cô ra: “Phải ở đây.”
Tay đã thăm dò vào áo trên của Lâm Miên.
Lâm Miên nhìn dáng vẻ không tỉnh táo lúc này của anh, chỉ có thể theo:
“Đi vào trong được không?”
Ngoài miệng Trì Khâm đồng ý, đạp một cánh cửa ra đóng lại, kéo quần cô xuống, tay đặt trên quần lót, vuốt ve cửa động.
Nói chuyện mang theo men say, âm cuối kéo dài:
“Quần lót này tôi giặt.” Nói xong liền cúi đầu dán lên:
“Tôi hôn qua.”
“Tôi biết.”
Lâm Miên trả lời theo, trạng thái lúc này của Trì Khâm hơi biến thái lại có vẻ ngốc ngếch.
“Anh muốn làm tại đây?” Cô hỏi.
Trì Khâm xoa vũ cô: “Ừm.”
“Vậy đây là thù lao cho chuyện tiếp theo.”
Chân Lâm Miên còn kẹp tay anh:
“Mai anh có nhớ không?”
Trì Khâm đột nhiên cúi xuống hôn cô, Lâm Miên hơi ghét bỏ, nghiêng đầu né tránh, bị chàng trai bóp cằm quay lại, âm thanh bị nuốt vào trong miệng.
“Tôi không say, Lâm Miên.”
Ánh mắt anh vẫn đen tối như vậy, nhìn chằm chằm làm con người ta luân hãm:
“Tôi đều đồng ý.”
Nhất thời Lâm Miên không biết nên nói gì, ngực vừa mềm lại hoảng hốt.
Tay Trì Khâm đã vén quần lót của cô ra, ngón tay thon dài xoa hai mảnh thịt mềm, khảy khảy viên âm đế bên trong, một tay khác vân vê núm vú cô, rất nhanh hai nơi đậu nhỏ đều cứng lên.
“Vài ngày không làm, có nhớ hay không?”
Trì Khâm cúi đầu nhìn cô.
Lâm Miên bị anh sờ vào một cái, cả người mềm nhũn, cơ thể dán vào anh, cánh tay khoanh lấy cổ anh kéo xuống, miệng cũng mềm như thân thể cô, âm thanh nho nhỏ, rất ngoan: “Có một chút.”
Trì Khâm cười hừ một tiếng, ngón tay đảo loạn phía dưới của cô:
“Hôm nay nước rất nhiều phải không, hửm?”
Lâm Miên nhấp môi không nói lời nào, tiếng nói tràn ra là rên rỉ.
Người trước mặt đột nhiên cúi xuống, đem cô ấn trên mặt tường:
“Lát nữa làm sẽ biết.”