Trì miên - Chương 63: Truyền giấy
“Anh thiếu à.”
Lâm Miên đẩy bàn tay đang đặt trên đùi mình ra, nhớ đến câu hỏi lúc nãy trên đường của anh, nói:
“Mai tôi đi cùng Quý Noãn, anh về nhà mình đi.”
“Không.”
Trì Khâm cố ý tới gần: “Mai em đi trước, tôi không đi ra nó không thấy được không phải sao?”
Lâm Miên nhìn anh không có ý rời đi, cũng không kiên trì thêm.
Thời gian tụ tập vào buổi tối, Quý Noãn đến vào lúc hoàng hôn, Lâm Miên vốn muốn mặc áo khoác màu lam, vừa thay đã bị Trì Khâm kéo lại, đổi cho cô chiếc áo hoodie màu trắng.
“Anh làm gì?” Lâm Miên lại bị sờ loạn đầu tóc.
Người trên giường cởi trần, vừa tắm xong eo bụng còn dính nước, tóc đen nhỏ giọt hoàn toàn đi vào dưới thân, mím môi nói:
“Áo kia nóng.”
Lâm Miên không kịp hỏi lại anh, sợ Quý Noãn chờ sốt ruột nên chạy vội xuống tầng dưới, cô vốn lo lắng Trì Khâm sẽ cố ý theo mình xuống , nhưng hóa ra người này thật sự không chơi xấu.
Khi đi đến KTV, nơi tổ chức bữa tiệc, hầu hết mọi người đều đã đến,không có lớp nào nhiều người như vậy, nhưng cũng vẫn là mấy gương mặt quen thuộc hay gặp ngày thường.
Lâm Miên chưa nhìn rõ người bên trong, Quý Noãn đã kéo cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cô nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là Lâm Trạch, dưới ánh đèn sán lạn đang cà lơ phất phơ nói chuyện câu được câu không với nữ sinh bên cạnh.
“Anh nói gì với bạn ấy, em cũng muốn nghe.”
Quý Noãn túm cánh tay anh ta.
Lâm Trạch vẫn có dáng vẻ đa tình đó: “Trẻ con không thể nghe.”
“Em chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi!” Lâm Miên nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Quý Noãn liền giúp cô lấy chai nước.
Cửa bị đẩy ra, chàng trai mặc đồ đen mang theo gió lạnh đi vào, tuy hôm nay đều là người quen biết, nhưng khó tránh khỏi có người dẫn theo mấy cô gái đến, thấy Trì Khâm đi vào đều khẽ thì thầm, Lâm Miên cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Tóc của anh chắc chắn chỉ thổi lung tung vài lần trước khi đi ra ngoài, Lâm Miên dừng lại một lát khi nhìn thấy bộ quần áo trên người anh, không có hoa văn, cũng giống như quần áo trên người cô.
“Đến muộn như vậy, tự phạt một ly.”
Lớp trưởng của họ đã cầm ly rượu lên chặn anh bằng một ly.
Anh không chút do dự, cầm lấy uống sạch.
Trì Khâm đi thẳng tới ghế sô pha, Quý Ôn gọi anh chọn bài để hát cũng không gọi lại được. Lâm Miên siết chặt bàn tay đang cầm cốc nước, nhìn anh chằm chằm, nhưng chàng trai vẫn ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ, chủ yếu Lâm Miên cùng mọi người đều không thân, bên cạnh tự nhiên có chỗ trống, Trì Khâm ngồi đó cũng là hợp tình hợp lý.
Trì Khâm đột nhiên nghiêng người về phía trước, tóc của anh cọ qua mặt Lâm Miên, cô giật mình, lùi lại phía sau một chút, lại bị một bàn tay đặt sau thắt lưng không biết xuất hiện từ bao giờ, cô nhìn khóe môi Trì Khâm cong lên một độ cong rất nhỏ, hỏi Lâm Trạch ngồi ở phía bên kia:
“Chơi cái gì.”
“Vương Lâm quên mang bài, vừa nãy cậu ấy nói sẽ chơi truyền giấy.”
Vương Lâm là lớp phó của bọn họ, Lâm Trạch chỉ vào cô gái bên cạnh.
Nhóm này cũng như Lớp 1 năm cuối trung học, và họ có thể chơi vui hơn những học sinh bình thường, trước khi Lâm Miên hiểu đây là trò chơi gì, những người xung quanh cô đã ồn ào ngồi xuống, sẵn sàng bắt đầu.
Lâm Miên đã đứng ngồi không yên khi nhìn thấy người thứ hai trước mặt ngậm tờ giấy từ dưới miệng người thứ nhất, về sau tờ giấy càng lúc càng nhỏ, tay cô đặt trên sô pha đột nhiên bị người nắm lấy, âm thanh thấp đến mức chỉ có cô mới có thể nghe thấy:
“Đừng chạy.”
Tờ giấy đã truyền đến Lâm Trạch, nữ sinh trước anh ta hạ thấp cơ thể, cổ áo trễ nải hiện ra trước tầm nhìn Lâm Trạch, không khí giữa hai người cũng thật mờ ám.
Quý Noãn nắm chạt tay Lâm Miên.
Lúc truyền đến cho Quý Noãn, hình như cố tình, môi Quý Noãn vừa đụng vào tờ giấy, đã bị Lâm Trạch xé từ phía bên kia, cho đến lúc Quý Noãn quay về phía Lâm Miên, mắt đã đỏ lên.
Lâm Miên nhẹ nhàng võ vỗ chân cô nàng, ngậm lấy tờ giấy, nó đã bị Lâm Trạch xé đi một nửa, bé tẹo đáng thương, cô xoay người nhìn Trì Khâm.
Trong phòng riêng tối tăm, vẻ mặt của anh thỉnh thoảng được ánh sáng lướt qua. Anh thản nhiên nhìn Lâm Miên đang chậm rì rì, mọi người trong phòng riêng đều không thể ngồi yên, ngoài hai người đã biết cô, đây cũng là lần đầu tiên những người khác để mắt đến cô gái luôn im lặng này.
“Anh Trì cũng thẹn thùng?” Bên cạnh có mấy nam sinh ồn ào.
Lâm Miên không muốn tiến thêm nữa, cũng không muốn hủy đi sự hứng thú của người khác.
Đột nhiên, ánh sáng trước mặt vừa chuyển qua, tầm nhìn chìm vào bóng tối, bàn tay vốn đặt giữa hai người bị đè lại,Trì Khâm cúi người tới gần, hơi thở ấm áp mơn trớn, tờ giấy bị anh kéo đi.
Trên môi nhẹ nhàng bị cọ qua, hơi ngứa.
Bên cạnh có tiếng mọi người ồn ào.
Lâm Miên ngậm một ít khăn giấy còn lại trong miệng, thấm ướt trên môi. Vừa rồi cơ thể của Trì Khâm đang ở trước mặt cô, chắc chắn tầm mắt của người khác sẽ bi che khuất.
“Truyền đi, anh Trì.”
“Chuyển qua đi, anh Trì.” Lâm Miên bị giọng nói đó gọi lại từ những suy nghĩ, nhìn thấy Trì Khâm vẫn đang ngậm chiếc giấy nhỏ hơn trong miệng, nếu đưa qua lần nữa, môi anh nhất định sẽ bị động vào.
Ngồi sau Trì Khâm là một nữ sinh cùng lớp với anh, cũng rất yên tĩnh, chắc bị bạn bè ấn ngồi xuống bên cạnh Trì Khâm, nhìn qua có vẻ rất căng thẳng.
Thiếu nữ yêu thầm che môi lại, nhưng từ ánh mắt lại chạy ra ngoài.
Lâm Miên không có ác ý với cô nàng, thầm trách Trì Khâm nhất quyết đòi ngồi ở giữa, nhưng cô không biết từ lúc nào tay mình đã bóp chân Trì Khâm ở dưới gầm bàn.