Trì miên - Chương 62: Không hoàn hảo
Lâm Miên không nói gì, mặt bị lau hết rồi nhưng vẫn dính vị tanh nồng nhớp nháp, cơn hứng tình dâng lên bị chất lỏng của anh bắn vào rơi xuống sạch sẽ.
Trì Khâm ném khăn giấy vào thùng rác, thấy dáng vẻ lãnh đạm của cô, hơi lo lắng:
“Đi rửa nhé?”
“Anh ôm tôi đi.”
Cuối cùng Lâm Miên cũng phản ứng lại, đưa cánh tay ra chờ anh động, lúc nãy quỳ lâu trên đất, chân cẳng đã tê rần rồi.
Trì Khâm nhẹ nhàng bế người lên đi vào phòng tắm, vóc dáng Lâm Miên không hề lùn, bế lên lại thấy nhẹ nhàng, anh đã tắm rửa cho cô rất nhiều lần, trên người cô chỉ có mỗi hai khối kia là đồ sộ, còn tay chân đều mảnh khảnh.
Đặt người vào bồn tắm, mở nước ấm ra, cuối cùng Lâm Miên cũng thoải mái hơn một chút, nghe thấy người đang lấy đồ cho cô nói:
“Sau này đi ăn cơm với tôi.”
“Anh lại làm sao thế?” Lâm Miên nghiêng đầu nhìn anh.
Trì Khâm sợ nói gầy quá, cô lại nghĩ ngợi nhiều, ra vẻ không để ý nói:
“Muốn ăn cơm cùng em.”
Lâm Miên còn chưa kịp trả lời, người trước mắt bỗng nhiên cúi người, cô cho rằng anh lại muốn hôn mình, cũng không né, ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, kết quả hơi thở nóng bỏng lại dừng bên tai cô.
Đầu lưỡi ướt nhẹp nhẹ liếm một chút sau tai, Lâm Miên nghĩ đến nơi đó là gì, phản ứng trốn tránh lùi về phía sau, bả vai đã bị anh giữ sẵn nên không thể động đậy, ngược lại càng cúi người về hướng Trì Khâm.
Một cơn run rẩy sau vành tai truyền đến trái tim, anh hôn vào vết sẹo kia của cô.
“Ngủ qua đêm ở đây à?” Trì Khâm kéo ra một khoảng cách, hỏi cô.
Hôm nay về nhà của Trì Khâm, bây giờ cô cảm thấy nhà của hai người đều như nhau, ở đâu cũng vậy, cô gật đầu.
Có lẽ hôm nay anh áy náy vì làm sai, Trì Khâm có vẻ dịu dàng tinh tế hơn, cô không cần động tay làm gì.
Lót một cái khăn tắm, đặt cô trước bàn rửa mặt, chỉ cần há miệng, Trì Khâm rửa mặt đánh răng cho cô, sau đó lau cơ thể, đem cô ôm vào phòng ngủ, Trì Khâm vén chăn lên, nhìn đôi mắt đang chớp liên tục của cô, nhếch môi:
“Em ngủ trước.”
“Anh không ngủ?” Lâm Miên hỏi.
Trì Khâm nhìn thoáng qua người mình dính nước vì vừa tắm cho cô xong: “Tôi còn chưa tắm, muốn tắm cho tôi à?”
Nhìn cô lập tức xoay lưng lại, mông vùi vào trong chăn, Trì Khâm cười cười đi vào phòng tắm tùy ý tắm rửa một chút.
Lầm bầm với gương: “Trì Khâm, đây là lợi ích của mày?”
Ở phòng tắm tự mình thư giãn một hồi, tay anh cầm người anh em của mình, loát một hồi vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, đã chạm qua kho báu như Lâm Miên, làm sao tay còn được xem trọng nữa. Liếc qua chiếc quần lót cô vừa thay ra, cuối cùng cũng vẫn không thể làm mình uất ức được nữa.
Lúc đi vào phòng ngủ, người kia vẫn co ro như vậy, đèn bàn nhỏ không biết được bật lên từ bao giờ, từ trước đến nay Trì Khâm chưa từng nói đến thói quen này, cũng như Lâm miên chưa từng nói thích ai, nhưng họ như đã nói với nhau mọi chuyện rồi.
Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, không cần nghe được nhưng vẫn được tiếp nhận.
Lâm Miên nhận thấy một luồng khí lạnh từ bên cạnh truyền vào, liền nhích ra xa một chút, sau đó bị người phía sau kéo vào trong ngực, hơi thở cũng lạnh lẽo nói:
“Còn chưa ngủ? “
“Không ngủ được.” Lâm Miên nhẹ giọng nói.
Trong mắt người khác, cô ngoan ngoãn yếu đuối, nhưng thực tế lại là người có thù tất báo, lạnh nhạt ích kỷ, giống như cô nghe nói anh là người táo bạo lạnh lùng, nhưng càng đến gần cô càng hoảng loạn, nội tâm chân chính của anh khác hẳn con người không mấy tốt đẹp là cô.
“Anh có cảm thấy tôi là người có thù tất báo?” Cô lên tiếng hỏi.
Trì Khâm vùi đầu vào gáy cô hít sâu một hơi:
“Em sẽ thay đổi à?”
“Sẽ không.”
Lâm Miên không hề do dự, cô chỉ cảm động vì Trì Khâm, anh là người ngoài, nhưng chưa bao giờ hoài nghi vào hành vi của mình.
Trì Khâm cười khẽ:
“Đúng vậy, hành vi của em chẳng là gì, không cần tự kiểm điểm.”
Anh dừng một lát, bàn tay vô thức ôm chặt eo Lâm Miên:
“Sau này em biết tôi làm gì, em sẽ cảm thấy tôi là cầm thú đó.”
Lâm Miên không hiểu, người anh có vô số bí mật, trước kia cô không muốn tìm hiểu, nhưng bây giờ lại không xác định, cô quay người lại nhìn anh:
“Sao hôm nay hành động nhanh như vậy?”
Có thể là tốc độ hay quyền hành mà cô không thể tưởng tượng nổi, khiến cho nhà kia sụp đổ.
“Tôi tìm ông ngoại.” Trì Khâm bình tĩnh nói.
Lâm Miên chưa từng nghĩ đến anh lại có người thân nào ở Giang Thành, anh vẫn luôn ở một mình: “Ông ngoại?”
Trì Khâm nói ra một cái tên, nghe xong cơ thể hơi căng thẳng, cô cũng có nghe qua cái tên này, trong một tin tức nào đó có nhắc đến, một ông lão đã được trao tặng huân chương.
“Em muốn đi gặp ông ngoại với tôi không?”
Trì Khâm cụp mắt nhìn cô.
“Cô giáo Lâm?”
“Sau hãy nói.” Lâm Miên không từ chối trực tiếp.
Trì Khâm cũng không hỏi lại, ôm người vào trong ngực, trong phòng chỉ có tiếng thở dài.
Mùi cơ thể của Trì Khâm chui vào mũi cô, còn có mùi chanh thoang thoảng. Lâm Miên mơ hồ nhớ tới lúc cô vừa tắm xong, đã nhìn thấy chai sữa tắm giống như ở nhà mình.
Cô hơi kháng cự nếu đi gặp trưởng bối của Trì Khâm, một mặt, cô cảm thấy mối quan hệ của mình với anh không bình thường như hai người bình thường. Cô không có người lớn dạy dỗ không biết như vậy có thất lễ hay không, còn có những lo lắng của riêng mình, cô nghĩ rằng mình không giỏi lắm. Loại người nào sẽ làm hài lòng những người lớn tuổi? Thà không gặp còn hơn làm cho mọi người không vui.
——
Lớp 11-1 có giáo viên chủ nhiệm mới, trường có lãnh đạo mới từ Phòng Đào tạo xuống nhìn qua, toàn bộ lớp vẫn chia bè phái, con cháu của cán bộ cấp cao với học sinh giỏi bình thường vĩnh viễn không thể hòa hợp. Bây giờ không có người thiên vị từ bên trong, càng như nước với lửa.
Nhưng Lâm Miên đã thật lâu không về lớp cũ, từ ngày tin tức của Nhan Kinh bùng nổ, cô ta rất ít khi đến trường học, Hứa Nhiên vẫn nổi tiếng là một học sinh tốt, ngược lại bây giờ cô rất hay qua khối mười hai, mỗi ngày Quý Noãn đều lôi cô đến cửa lớp Trì Khâm tìm Lâm Trạch.
Mỗi lần Lâm Miên đến, không phải Trì Khâm đang ngủ cũng ngồi chơi game ở cuối lớp, vài lần trước còn có thể hờ hững, nhưng đây đã vào giai đoạn cuối cấp, bên ngoài có treo bảng thứ tự xếp hạng thành tích. Cô ngửa đầu nhìn đã lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cái tên rất đặc biệt của thiên chi kiêu tử (*) trong một rừng người, cô cau mày nhìn thành tích, ngoài toán học hay hóa học đều thảm không nỡ nhìn.
(*) Con cưng của trời
“Xong rồi, lớp trưởng nói cuối tuần mở tiệc, hai người có đi không?”
Lâm Miên nghe thấy Quý Ôn dựa vào lan can, hỏi hai nam sinh đứng bên cạnh. Quý Noãn nhảy cẫng lên, túm tay anh trai:
“Đi đi đi, em cũng muốn đi.”
“Em có trong lớp bọn anh đâu, đứng qua một bên.”
Quý Ôn không hề ủng hộ chuyện tình cảm của em gái mình đối với Lâm Trạch.
Quý Noãn không nghe: “Lần trước anh còn dẫn bạn gái nhỏ lớp mười một đi đấy thôi.”
Đây quả thực là sự thật, hai người còn đang giằng co, nam sinh vẫn luôn dựa vào bên cạnh nói:
“Dẫn theo, càng vui.”
Lâm Miên kinh ngạc giương mắt nhìn anh, người này chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này, Trì Khâm bỗng nhiên cũng nhìn qua, hai người đối diện nhau, đã nghe thấy Quý Noãn mở miệng:
“Em muốn dẫn Lâm Miên theo.”
Vì Quý Noãn biết cô rất ít giao lưu và ra ngoài nên mỗi lần có hoạt động gì cô nàng đều nghĩ đến cô đầu tiên.
Lâm Miên nhạy bén bắt giữ khóe môi đang cong lên của Trì Khâm, cô biết ngay người này sẽ không vô duyên vô cớ mở miệng.
Lúc cùng nhau về nhà vào buổi tối, Trì Khâm nhận thấy người bên cạnh đang cố ý lạnh nhạt mình, anh nghĩ ngày mai ra ngoài khả năng cô cũng không biết đường, tay nắm cặp sách của Lâm Miên kéo người đến gần:
“Mai cùng nhau đi?”
“Sao cũng được.” Lâm Miên nặng mặt.
“Lát nữa về nhà em?”
“Sao cũng được.”
Trì Khâm nhướng mày:
“Về nhà làm một cái?”
“Sao cũng được.”
Lâm Miên nói xong, cô nhận ra anh đang hỏi cái gì, tức giận trừng mắt nhìn anh rồi chạy về phía hành lang.
Chạy được vài bước, cô đã bị người đang đuổi theo ép vào tường, ánh sáng cảm biến không nhạy lắm, nhưng sự hiện diện của bàn tay đặt trên thắt lưng và hơi thở tồn tại trên đỉnh đầu đang rất nóng bỏng.
“Giận cái gì.”
Giọng điệu của anh vẫn thản nhiên như vậy: “Trách tôi gọi em đến tụ tập?”
“Không phải.”
Trì Khâm nghĩ không ra, chỉ có thể nhẹ giọng, dỗ dành người hỏi:
“Vậy thì làm sao, đừng giận dỗi.”
“Sao anh không thi cử cho tốt.”
Lâm Miên chần chờ một hồi, tay nắm chặt áo anh, ngước mắt hỏi, lúc cô đi thi có học sinh của Bắc Kinh, lúc cô đi ăn cơm, có một nữ sinh xem ảnh chụp của anh rồi nói chuyện phiếm với bạn.
Nói thành tích của anh rất tốt, nhưng tự nhiên lại hư hỏng, cái tên Trì Khâm đặc biệt như vậy, cô tuyệt đối không thể nghe lầm.
“Vì tôi khá ấu trĩ.”
Trì Khâm nhất thời cảm thấy không tự nhiên, buông Lâm Miên ra dẫn cô vào nhà, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha nhìn cô.
“Muốn biết?”
Lâm Miên đi theo anh rồi buông cặp sách, ngồi xuống bên cạnh, Trì Khâm giúp cô rất nhiều rất nhiều, bỗng nhiên cô sinh ra một ý nghĩ muốn cùng anh trở thành một người trưởng thành thật tốt, gật gật đầu.
Trì Khâm nắm cổ tay cô, đem người kéo vào trong lòng ngực:
“Ba tôi có vợ mới, mấy năm trước cũng đang chuẩn bị mang thai, ông ấy không thích tôi, nên luôn mong tôi kém cỏi hơn môt chút, làm như vậy có thể để ông nội từ bỏ tôi, cho nên tôi càng không muốn cho ông ta được như ý mình, tôi phải là người xuất sắc trong vòng đó.”
Anh chơi ngón tay Lâm Miên, giống như đang nói về một chuyện đáng chê cười:
“Năm ngoái, cô vợ nhỏ của ông ta được phát hiện không thể mang thai, mà ông ta cũng già rồi, nên lại đặt hi vọng trên người tôi, bắt đầu dạy dỗ và quan tâm đến tôi. Tôi càng cảm thấy khó chịu, còn một vài nguyên nhân khác, nên đã chạy đến đây.”
Lâm Miên nghe âm điệu bình tĩnh cùng hài hước của anh, nghiêm túc quay mặt anh qua:
“Nhưng giận dỗi như vậy đối với anh mà nói cũng không tốt. Anh là một thiên chi kiêu tử, có tư cách lựa chọn thay vì được chọn, đúng không?”
Trì Khâm hơi kinh ngạc nhướng mày, cô gái trước mắt hình như lúc nào cũng luôn tỉnh táo thế này, mỗi giờ phút đều như đã tích lũy đầy đủ mọi thứ chuẩn bị bay ra ngoài:
“Đúng, cô giáo Lâm nói cũng có lý.”
“Cho nên anh có thể thi tốt được không?”
Trì Khâm cúi đầu cắn bờ môi hồng hào vì nói chuyện của cô, lấp lánh ánh nước, cười hư hỏng: “Vậy cô giáo Lâm có khen thưởng gì không?”