Trì miên - Chương 60: Đầu tiên
“Nhanh như vậy?” Lâm Miên trả lời tin nhắn của anh.
“Việc nhỏ.”
Lớp học đang hỗn loạn vì tin tức vừa rồi. Cô giáo cũ của Lâm Miên rất nổi tiếng ở trường trung học này, nếu không cô giáo đó đã không được chủ nhiệm một lớp được coi trọng nhất, mặc dù đang mang thai.
Lớp một chỉ có hai loại người. Một loại là Lâm Miên, người có thành tích thật sự rất đáng kinh ngạc, và loại còn lại là Nhan Kinh, người có quyền thế tài lực nhìn thôi đã thấy sợ. Như vậy đương nhiên việc chiếu cố hay hối lộ cũng không thể thiếu, hơn nữa chồng của giáo viên chủ nhiệm lại ở trên cục nên cô ta vẫn bình an vô sự bao năm qua.
Bây giờ cô ta bị ngã ngựa dễ dàng như vậy, việc ai đó mạnh mẽ hơn ra tay là điều đương nhiên.
Các học sinh và giáo viên lớp dưới đã sớm khó chịu nhìn cô ta, quả thật tối nay trong trường trung học này rất sôi động.
“Đến cửa giảng đường .”
Lâm Miên nhìn trường học ra thông báo, tin nhắn Wechat lại lần nữa nhảy ra.
Trì Khâm biết đang là tiết tự học, nếu không có việc gì gấp sẽ không gọi cô ra ngoài, Lâm Miên nhìn tin nhắn chằm chằm một lát, chuẩn bị cúi xuống luồn từ cửa sau đi ra.
“Cậu làm gì thế? tôi đi với.”
Lần đầu tiên Quý Noãn nhìn thấy Lâm Miên trốn học, đang rất tò mò.
“Tớ đi WC.”
Lâm Miên chạy đến cửa giảng đường, vừa lúc thấy Trì Khâm đi ra từ một cửa hông khác, vậy mà anh còn cố tình không mặc đồng phục.
Vào mùa thu, người bị gió đêm thổi có chút lạnh, Trì Khâm mặc một bộ thể thao màu đen, dáng người cao lớn, khóa bị anh kéo lên tận cằm, đường cong lạnh lùng rõ ràng, trên tay còn chơi một chùm chìa khóa, động tác lười biếng:
“Ra đây làm gì?” Lâm Miên hỏi anh.
Trì Khâm nhìn cô đứng ở cửa, nhướng mi:
“Nhanh vậy, còn tưởng phải gọi em lần nữa.”
Lâm Miên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để ý đến anh, trong khoảng thời gian này cô phát hiện ra hầu như Trì Khâm đều rất đáng tin cậy, đương nhiên sẽ không do dự nhiều.
Trì Khâm nắm cổ tay cô đi về phía cổng trường, cũng không thèm để ý ánh mắt của bảo vệ đưa đến, không biết có phải quá nổi tiếng vì trốn học rồi hay không, người hay mắng chửi người khác ở cổng trường chỉ giương mắt lên nhìn một cái, không thèm quản.
“Đi đến nhà cô giáo kia.”
Lâm Miên nhìn anh lấy xe máy từ bên cạnh cổng trường ra, chiếc xe này hơi giống với chiếc ở Bắc Kinh, nhưng cũng không nhìn ra khác ở chỗ nào, lúc cô lên xe cũng đã có thói quen ôm lấy vòng eo gầy của chàng trai.
Gió bên ngoài gào thét thổi qua, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp cùa Trì Khâm.
Xe dừng lại ở một khu biệt thự nổi tiếng ở Giang Thành, Lâm Miên nhìn thấy ánh đèn sáng rực trước một biệt thự, xe của đội kiểm tra kỷ luật vừa rời đi, hẳn là nhà của cô giáo chủ nhiệm của Lâm Miên.
Quả nhiên, một người phụ nữ bụng bầu đang bước ra cửa. Cô đã thay đổi hình tượng phụ nữ mạnh mẽ thường ngày, trông đã già đi mười tuổi.
“Chồng cô ta cũng đã bị tước bỏ chức vụ, một thời gian nữa ông ta sẽ phải thế chấp nhà để nộp phạt.”
Trì Khâm đứng phía sau cô: “Có muốn qua đó không?”
Lâm Miên đáp lại rồi chậm rãi bước về phía cánh cổng, nơi người phụ nữ đang có vẻ suy sụp, ngơ ngác nhìn vào trong nhà.
“Cô giáo.”
Người phụ nữ nghe thấy có người gọi mình, chậm rãi quay người lại, vừa nhìn thấy là Lâm Miên, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, hoảng sợ và xấu hổ, nhưng không hề tỏ vẻ hối lỗi.
“Sao em lại đến đây?” Cô ta sửa lại mái tóc rối bù trước mặt.
Lâm Miên đột nhiên cười một chút, lãnh đạm nói:
“Cô vừa lòng chưa ạ, đây cũng là do người khác sắp xếp, cô có chấp nhận được không?”
Ngay lúc này, người phụ nữ nghe thấy những lời quen thuộc này:
“Đây là do trường sắp xếp.”
Cô ta trả lời Lâm Miên: “ Là em?”
Ánh mắt cô ta hơi điên cuồng: “Dựa vào cái gì mà làm vậy với cô giáo của mình hả?”
“Sau này cô không còn là cô giáo của em nữa.”
Giọng Lâm Miên rất bình tĩnh:
“Cô cảm thấy mình có đạo đức nghề giáo không, tự tiện thay đổi ước nguyện của học sinh, nhận hối lộ.”
“Còn nữa, chuyện em bị bắt nạt cô vẫn luôn biết, phải không? cô chỉ giả vờ vì mình mang thai nên không thể quản được, nếu sau này đứa con trong bụng cô bị bạo lực học đường, gặp được một cô giáo như mình, vậy cô có thấy tuyệt vọng hay không?”
Lâm Miên nhìn lướt qua bụng cô ta, người phụ nữ cảnh giác lùi về phía sau một bước.
“Đi thôi.”
Lâm Miên nhìn về phía Trì Khâm luôn đứng sau mình từ lúc nãy, khoái cảm trả thù là nhìn người ta mất đi thứ mà mình coi trọng nhất, trở thành người đáng khinh nhất, mà gia đình gia giáo giàu sang của cô ta vẫn luôn coi thường những người bình thường, sau này cô ta cũng sẽ trở thành người như vậy.
Một lần nữa ngồi lên xe, làn gió đêm thổi nhẹ nhàng phả vào mặt, Lâm Miên nghe thấy Trì Khâm hỏi cô:
“Có vui không?”
“Vui.”
Cô nhìn cảnh vật đang dần lui về sau, trong tiếng gió đếm bỗng nhiên tăng cao âm lượng, nói:
“Nếu mọi chuyện không xảy ra sẽ càng vui vẻ hơn.”
Những ánh mắt xem thường, lời xì xào bàn tán, đánh đấm, theo thời gian tất cả sẽ đều lui lại phía sau, nhưng vĩnh viễn không bao giờ biến mất.
“Đừng nghĩ đến, chuyện đó sau này sẽ không có.”
Tiếng nói của Trì Khâm mang theo vẻ chắc chắn.
Lâm Miên ôm eo anh, cơ thể hai người dán vào nhau, hỏi anh:
“Về trường?”
“Về nhà.” Trì Khâm chậm rãi trả lời cô:
“Bạn học Lâm, thù lao em còn chưa trả.