Trì miên - Chương 59: Xứng đôi
“Hả?”
Mặt Lâm Miên bỗng chốc hoàn toàn đỏ lên, ấp úng nhìn anh:
“Lại còn như vậy?”
Trì Khâm ôm lấy eo thon của cô, ánh mắt hơi có vẻ đắc ý:
“Còn phải học hỏi nhiều hơn nữa, học sinh giỏi ạ.”
Buổi chiều Lâm Miên không đến trường, tối qua không ngủ đủ, ăn xong lại đi ngủ đến trời đất tối sầm, Trì Khâm còn coi như đây như nhà của anh, nằm trên chiếc giường nhỏ của cô.
Buổi tối Lâm Miên làm bài tập, anh lại chạy sang tòa đối diện cầm đồ rửa mặt cùng quần áo sang đây.
Ngày hôm sau hai người ra khỏi cửa cùng đến trường, nhìn anh có dáng vẻ sảng khoái, còn cô thì ngược lại, cơ thể nóng bừng, thân nhiệt con trai như cái bếp lò, cả đêm mông cô đêm đều bị chọc vào.
“Anh có thể về nhà ngủ được không?”
Trì Khâm đưa bữa sáng cho cô:
“Không được, em sang ở với tôi.”
Lâm Miên đang muốn từ chối anh, bỗng nhiên phía trước có bạn học cùng lớp cũ đi ngang qua, Lâm Miên lập tức tránh về phía sau lưng anh, rồi dần thả lỏng, từ lúc trở về tính cảnh giác càng ngày càng thấp.
“Tôi đi vào trước, anh đợi một lát nữa vào nhé.”
Cô túm ba lô của Trì Khâm, mình chạy về phía cổng trường.
Trì Khâm buồn cười vì dáng vẻ lén lút này của cô.
Lâm Miên đi vào lớp mới, quả nhiên chuông vào học đã vang lên hai phút, bạn trong lớp vẫn đùa nghịch ầm ĩ, vậy mà cô còn thấy bóng dáng quen quen của ai.
Quý Noãn nhìn thấy cô, cũng kinh ngạc, kéo cô lại đây ngồi cùng bàn:
“Sao cậu lại vào cái lớp này?”
“Bị phân đến đây, còn cậu?”
Lâm Miên cũng tò mò, ở ký túc Quý Noãn đã nói qua cô nàng học tập không tốt, bị người trong nhà đưa đến đây xin một chỗ, vậy sao trong nhà lại không dùng quan hệ chọn lớp?
Cô nàng xấu hổ nhún nhún vai: “Trong nhà muốn tớ học văn, tớ không học, ba tớ tức giận nên ném đến đây.”
Lâm Miên bất đắc dĩ cười cười, nhìn lớp học này như vậy cũng đầy đủ lỗ hổng.
Trong giờ giải lao, lần đầu tiên Lâm Miên có người đi chơi cùng. Nếu người này có vấn đề gì thì đó là do cô gái này quá quen thuộc với Trì Khâm và những người khác.
Lúc này, Lâm Miên đi giữa hành lang, nhìn hai anh em họ cãi nhau đùa giỡn, ném cô lại đứng bên cạnh Trì Khâm với dáng vẻ không được tự nhiên.
“Trùng hợp quá.” Trì Khâm dùng âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy, lặng lẽ móc lấy ngón tay út của Lâm Miên.
Ngón tay cô bị anh làm cho ngứa ngáy, trên mặt còn phải tỏ ra bình tĩnh.
Lin Miên không biết cho đến khi đi đến trước bục treo cờ, hôm nay là lễ trao giải, cô cảm thấy ghê tởm khi nhìn cái tên trên màn hình lớn. Giảng viên xuất sắc ở trong tỉnh, đánh đổi bằng chính cuộc sống học sinh của mình mà thôi.
Cô chỉ cảm thấy trào phúng, nhất là nụ cười tươi của người phụ nữ này. Sau đó là nêu cảm nghĩ của mình, Lâm Miên cảm thấy bị dày vò, nhất là câu:
“Coi mỗi học sinh đều là con cái của tôi.”
Lúc rời khỏi đó, tâm trạng của cô đã hạ xuống rất thấp.
Mãi cho đến lúc về phòng học, di động rung lên.
C: Đừng nóng vội, xem kịch vui.
Cô nhắn lại bằng một biểu tượng cảm xúc ừm, vừa mới thu di động về túi, Quý Noãn đã thò qua: “Nói chuyện với ai?”
“Người nhà.” Lâm Miên thuận miệng nói dối.
Quý Noãn dựa vào trên người cô: “Cậu biết Lâm Trạch không?”
Đương nhiên Lâm Miên có biết, Trì Khâm đã từng nói với cô là cô nàng này thích Lâm Trạch, là bạn của anh, hôm nay cả đám người còn gặp nhau.
“Biết.”
“Vậy cậu nói xem anh ấy thích mình không?” Quý Noãn truy hỏi.
Lâm Miên không biết trả lời ra sao, nếu nói về Trì Khâm mọi người đều bảo anh lạnh lùng hư hỏng, Lâm Trạch kia còn nổi tiếng lãng tử đào hoa, xung quanh bàn tán anh ta đã đổi mấy người bạn gái, cô vẫn trả lời khéo léo:
“Không biết, hôm nay không để ý lắm.”
“Được rồi.” Quý Noãn hơi mất mát, lại nghĩ đến gì đó:
“Cậu biết Trì Khâm không?”
Chuông cánh báo trong lòng Lâm Miên réo vang:
“Hôm nay gặp rồi còn gì?”
“Ta ớ cảm thấy hai người rất xứng đôi.” Quý Noãn giữ má cô:
“Cậu là nữ sinh ngoan ngoãn, đứng bên cạnh người hư hỏng như Trì Khâm, có cảm giác tương phản không thể giải thích được.”
“Tôi đều không quen, cậu nói bé thôi.”
Lâm Miên vội vàng che miệng cô nàng lại, không tin được trong miệng cô nàng còn có thể nói lời gì nữa.
Quý Noãn bị che miệng vẫn còn cố nói thêm:
“Nếu cậu thích, mình có thể giới thiệu cho làm quen.”
Lâm Miên cảm thấy có Quý Noãn ở bên cạnh, thời gian ở trường trôi nhanh hơn, mặc dù trong lớp này có một số học sinh yếu kém, nhưng thấy Lâm Miên không thích nói chuyện, chỉ học bài, có người còn giễu cợt coi thường, đều bị Quý Noãn đẩy ra xa.
Mãi đến buổi tối tự học, trong phòng học vốn yên tĩnh có người đột nhiên nói “Mẹ kiếp”.
“Giáo viên lớp một đã bị sa thải.”
Lâm Miên lập tức nắm bắt được, cả lớp bắt đầu xì xào:
“Sáng nay không phải đã trao giải sao?”
“Về việc nhận hối lộ, từ tỉnh trực tiếp đưa tin, thậm chí còn trở thành chủ đề nóng đang được tìm kiếm!”
Theo đó Lâm Miên lấy di động ra, chuẩn bị click mở lên xem, đã nhận được tin nhắn của Trì Khâm.
C: Chờ phần thưởng của tôi.