Trì miên - Chương 58: Phía dưới
Đồ dơ bẩn…
Trì Khâm nhìn những từ ngữ ác độc đó, muốn xé xác những người này ra, anh hi vọng Lâm Miên đã ngủ rồi, chỉ cần qua một đêm nay cô sẽ không thấy được chuyện này.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ánh đèn mờ được để lại.
Bả vai gầy gò cô độc trong bóng tối, cô cuộn tròn người ngồi co ro ở mép giường, đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng động nên chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt phiếm hồng, bỗng nhiên cười với anh một cái, cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
“Tôi được giải nhất.”
Ngực Trì Khâm như bị khoét một khối, gió xào xạc ùa vào khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Thật lợi hại.” Giọng Trì Khâm trầm thấp, sợ kinh động đến cô.
Lâm Miên bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, thoang thoảng mùi hoa cam bưởi mà cô từng thấy rất nồng, giờ đã trở thành nơi trú ẩn duy nhất khiến cô có thể dựa vào, ngực cô cứng lại, những thủ đoạn ghê tởm này tiếp tục không ngừng quấn quanh cô như một lời nguyền.
“Tôi sẽ xử lý.”
Tay Trì Khâm dừng ở lưng cô, vỗ nhẹ, người trong lòng vẫn luôn không ngẩng đầu lên, nhưng bả vai có một bàn tay ấm áp. Trì Khâm cảm thấy cô không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ mình đang khóc.
Vẫn duy trì tư thế ôm rồi nằm xuống, cảm giác được cơ thể cô run rẩy dần dần bình tĩnh lại, lên tiếng dò hỏi cô:
“Có thể ngủ được chưa?”
“Mai về còn phải quay lại lớp.”
Giọng nói Lâm Miên nghèn nghẹn, cô biết khóc cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng cô chỉ là một học sinh trung học tứ cố vô thân.
“Là Nhan Kinh.”
“Tôi biết.”
Có lúc Trì Khâm cũng sẽ kinh ngạc vì sự tỉnh táo cùng kiềm chế của Lâm Miên.
“Tôi tìm người xóa trước, còn việc gì trở về rồi lại tính.”
Lâm Miên “Ừm” một tiếng, căn phòng yên tĩnh lại.
Trì Khâm nghe tiếng cô hít thở, vốn dĩ anh muốn đợi Lâm Miên ngủ say rồi mới đi xử lý, nhưng áo quanh eo anh lại bị nắm chặt, anh nhớ lần trước Lâm Miên bị bệnh cũng rất dính người, nên vẫn dùng tư thế này liên hệ với người khác.
Quản trị viên trên trang web của trường chắc chắn đã bị thay đổi, việc này đối với anh không phải là việc gì khó, về việc chẳng kiêng nể gì trong trường, anh đứng thứ nhất rồi.
Đêm nay đã xác định là có người rất bận rộn.
Vốn Lâm Miên không ngủ được, nhưng đúng là khóc đã mệt, hơn nữa Trì Khâm luôn vỗ lưng cô, không biết đã mơ màng đi vào giấc ngủ từ lúc nào.
Tỉnh dậy đã là thời gian phải rời khỏi Bắc Kinh, Trì Khâm ngồi cùng ở ở phía sau xe, chờ đến lúc cô mở di động ra, tình thế bão táp đã thay đổi.
Ban đầu, bài đăng về cô đã bị xóa hoàn toàn. Quản trị viên kia đã nói rằng mình bị mất nick, thay thế chính là bài đăng rõ ràng khác, vai chính là Nhan Kinh, trong ảnh là những người hay đi cùng cô ta, hút thuốc uống rượu, xa hoa trụy lạc.
Những người nhàn rỗi buồn chán không có khả năng phán đoán ngay lập tức tụ tập ở phía dưới. Câu chuyện của Lâm Miên diễn ra vào lúc nửa đêm, vẫn còn ít người ở đó. Chuyện này đúng lúc mọi người đang ở tiết tự học buổi sáng, nổi đến mức hầu như tất cả mọi người trong trường đều dùng di động để lướt xem.
“Thấy chưa?” Trì Khâm ngồi ở bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Miên tưởng là anh cả đêm không ngủ, đến gần giúp anh xoa nhẹ huyệt thái dương, giọng nói đè thấp:
“Tôi muốn nó thảm hại hơn.”
“Đây là gì?”
Trì Khâm nghe âm thanh nhẹ nhàng của cô lại nói lời tàn nhẫn nhất, nhưng đây cũng là mục đích của anh:
“Phần thưởng tối qua à?”
“Ừm.” Lâm Miên trả lời, tuy so ra thì có hơi keo kiệt.
Trì Khâm cười một tiếng, nắm lấy tay cô:
“Được, tôi thích.”
Dưới mắt hai người đều có màu xanh lam nhạt, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
“Muốn bắt đầu từ ai trước?” Trì Khâm tùy ý hỏi.
Lâm Miên suy nghĩ một chút, mở miệng:
“Bắt đầu từ thấp nhất, chủ nhiệm lớp.”
Hai người giống như đang thảo luận về vấn đề tối nay ăn món gì, bắt đầu định ra việc trả thù này.
*
Trở lại Giang Thành đã là giữa trưa, Lâm Miên đẩy cửa ra, đi ra ngoài một tuần, đi vào mọi thứ vẫn như lúc chưa rời đi, bây giờ căn nhà này hoàn toàn thuộc về một mình cô.
“Ăn gì?” Trì Khâm buông vali của cô xuống.
Lâm Miên cảm thấy cả người mình không còn sức:
“Tùy tiện gọi cơm hộp.”
“Không khỏe sao.”
Trong lòng Lâm Miên lặng lẽ mắng anh một câu, lúc ấy gọi khoai tây chiên cố chỉnh mình vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, bây giờ còn giả vờ:
“Anh quyết đi.”
“Có mì không?”
Trì Khâm thuần thục đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
“Tôi không muốn làm, mệt mỏi quá.” Lâm Miên đi theo anh vào trong.
“Tôi làm.”
Lâm Miên trợn mắt nhìn anh lấy đồ từ tủ lạnh ra, quen tay đun sôi nước, động tác lưu loát sạch sẽ, đại thiếu gia sống trong nhung lụa vậy mà còn có thể xuống bếp, đúng là cô không hề nghĩ tới.
“Vậy mà anh còn có thể nấu ăn?” Cô hỏi.
Trì Khâm chuyên chú nhìn sợi mì đang được đun lăn tăn trên bếp, mặt không có biểu cảm gì:
“Trước kia đều tự mình làm.”
Anh còn chiên hai quả trứng ốp la đặt lên trên, nhìn qua rất ngon miệng.
Lâm Miên nhớ đến căn biệt thự anh chỉ kia, mẹ anh hẳn là đã sớm qua đời, nhẹ ôm lấy eo anh, thò đầu ra, đi lên định giúp anh bưng bát.
“Nóng.” Trì Khâm tránh cô, đặt mì lên bàn cơm.
Lâm Miên thổi vài lần đưa vào trong miệng, vậy mà còn ngon hơn cả cô nấu, nước mì rất ngon, cô ngẩng đầu nhìn Trì Khâm, ánh mắt sáng lấp lắng khen ngợi:
“Ngon, ăn ngon.”
“Cái gì? Lặp lại.” Trì Khâm ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn đôi má đang phồng lên.
Lâm Miên cảm thấy anh lại dở tính xấu, nể mặt anh nấu nướng, vẫn nói lại lần nữa:
“Mì anh nấu thật ngon.”
Trì Khâm dán sát vào, giọng điệu ngả ngớn:
“Không ngon như phía dưới em.”
Lâm Miên đang vốn không hiểu lắm, nhưng dáng vẻ dâm đãng của anh thì làm sao còn không thể hiểu nữa, ôm bát mì lùi ra sau một chút, không thèm để ý đến anh.
“Bảo bối.” Trì Khâm kéo gần cô lại, ánh mắt đen tối nhìn thẳng vào cô:
“Phần thưởng tiếp theo tôi sẽ quyết định.”
“Muốn gì?”
Lâm Miên bất chấp tất cả, chuyện này không chỉ làm một lần, cô cũng không lỗ.
Trì Khâm dán sát vào vành tai cô, chậm rãi mở miệng.