Trì miên - Chương 57: Gió lốc
Trì Khâm đã thấy dáng vẻ lừa gạt này của cô, mỗi một lần muốn nói dối hay muốn kéo dài chuyện gì đó, anh không hỏi nhiều, chỉ dùng ngón tay nhéo nhéo má đầy thịt của Lâm Miên, nhẹ cười cô:
“Đồ lừa đảo.”
“Tôi nói thật.” Lâm Miên nhìn về phía anh.
Mùa hè vừa mới kết thúc.
Trì Khâm buông tay ra, mới chỉ dùng ít sức lực, mặt cô đã có dấu tay anh, giọng anh lười biếng:
“Tin em một lần.”
Ngày mai còn phải ngồi xe, Trì Khâm cũng không lăn lộn nữa.
Lâm Miên vốn đã phải chịu rất nhiều áp lực do việc chia lớp, gần đây thời gian học nhàn rỗi lại càng thêm mất ăn mất ngủ, Trì Khâm kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô chơi Game.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, cho đến khi Lâm Miên thuận miệng nói câu:
“Chơi vui như vậy.”
Ghế dựa dưới thân bị Trì Khâm kéo qua, khoảng cách hai người dựa vào nhau rất gần.
Thậm chí Lâm Miên còn cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt mình, hơi ngứa ngáy.
“Ghen?” Trì Khâm cười như không cười hỏi.
“Hả?” Lâm Miên bị anh hỏi vậy nên ngây ra, cô chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi.
Ngay sau đó, ngón tay Trì Khâm nhẹ nhàng ấn lên môi cô, dùng hai ngón tay nhéo nhẹ môi dưới của cô, khiến trên lưng Lâm Miên như nổi lên từng hạt da gà.
Ánh sáng trước mắt bị che đi, một nụ hôn nhẹ nhàng triền miên, yên lặng phát sinh.
Mặt Lâm Miên nóng lên, đẩy đẩy anh một lần, cơ thể chàng trai không hề lung lay, cô có vẻ bực tức:
“Anh đi ra ngoài, ở đây tôi không thể làm bài được.”
“Được rồi.”
Trì Khâm đã có được thứ tốt, đứng dậy, trước khi rời đi nâng cằm Lâm Miên lên, cắn một cái lên cánh môi lấp lánh ánh nước của cô, giọng nói trầm thấp:
“Lúc nào đi ngủ gọi tôi.”
Một lần nữa Lâm Miên ngồi thẳng lưng, nhìn lại sách vở, nhưng hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan.
Cho đến khi đôi mắt cô mỏi nhừ, đóng nắp bút lại, mới phát hiện đã sắp mười hai giờ, là giờ bình thường của cô ở nhà, nói trước khi ngủ thì gọi anh, vậy mà từ lúc đó trở đi anh cũng không còn vào đây nữa.
Cô nghĩ có lẽ Trì Khâm không chờ nổi nên đã ngủ ở phòng khác, nhưng vẫn không yên tâm, nhẹ nhàng mở cửa, vậy mà đèn dưới phòng khách vẫn còn sáng.
Trì Khâm đang ngồi trên ghế sô pha, không tùy tiện tựa vào chơi game như thường ngày, cúi người nói chuyện điện thoại, Lâm Miên không nghe rõ anh nói gì, nhưng lon coca trên tay đã bị anh bóp xẹp lép.
Lâm Miên trở về phòng, Trì Khâm không nói cô cũng không hỏi.
Đóng cửa phòng tắt đèn rồi trở lại giường, cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bức rèm chỉ là một mảnh vải mỏng, ánh trăng chiếu vào lờ mò có thể thấy được đồ vật, đợi nửa tiếng, Trì Khâm vẫn không đi lên.
Cô vẫn xuống giường, mở chiếc đèn ngủ nhỏ lên.
Dưới tầng, Trì Khâm nghe tiếng mắng trong di động, ông già thân thể khỏe mạnh, mắng 800 chữ cũng không thở dốc chút nào, hôm nay vốn là tiệc mừng thọ của ông nội anh, nhưng Trì Khâm đang ở Bắc Kinh cũng không đến.
“Nửa đêm, ông nội, vẫn còn chưa ngủ.”
Trì Khâm không nhịn được hỏi.
“Đứa cháu duy nhất của tôi không đến mừng thọ, tức đến không ngủ được.”
Trì Khâm nghe thấy đầu bên kia cuộc gọi vẫn có cả giọng nói của ba anh: “Để con trai ngài sinh thêm một đứa con nữa, con sẽ lui về.”
“Nói hươu nói vượn.”
Lão gia không thể ngồi yên, cho dù sắc mặt của hai người xung quanh có xấu đến đâu, ông cũng không chút do dự trả lời: “Nhà họ Trì đều dành cho cháu.”
Trì Khâm lắc đầu cười vài tiếng, lời này anh đã nghe đến mọc kén trong tai, vừa sinh ra đã hưởng thụ cuộc sống xa hoa, số mệnh vẫn luôn bị giao cho phải tiếp nhận.
Lúc anh đi vứt rác, vừa lúc cửa sổ có máy bay ngang qua, đèn tín hiệu lập lòe trong đêm tối, nếu là ban ngày, hẳn là sẽ lưu lại một vệt mây dài.
Tượng trưng cho sự tự do, một điều gì đó kiêu ngạo và khó nắm bắt.
Anh nhấc chân lên tầng trên, đã giờ này rồi, người kia cũng không gọi mình đi ngủ, chuông di động bỗng nhiên vang lên, anh tưởng ông nội lại gọi đến, vừa mới nghe máy đã thấy tiếng Quý Ôn gào lên đinh tai nhức óc.
“Xảy ra chuyện rồi anh Trì, xem trên diễn đàn trường đi.”
Phản ứng đầu tiên của Trì Khâm nghĩ đến chính là chuyện của Lâm Miên, anh mở diễn đàn trường, có thư nặc danh đã được đẩy lên tin nóng.
Những từ ngữ ác độc nhất chửi mắng lăng nhục Lâm Miên, còn công bố với mọi người mẹ cô là tiểu tam, bán thân là nghề của bà, chen chân vào gia đình người khác, thận chí nói Lâm Miên là con ngoài giá thú, không biết là con của ai.
Nick đó còn đưa thêm ảnh chụp của Lâm Miên cùng Hứa Nhiên, còn có một số bức ảnh ghép, có ý đồ chỉ trích cô có cuộc sống cá nhân hỗn loạn.
Phía dưới đã có không ít nick nặc danh bình luận:
“Nhìn qua sạch sẽ, thế mà chơi nhiều như vậy?”
“Con gái kế nghiệp mẹ à?”
“Nhìn xinh đẹp phết, lúc nào cho chơi cái…”