Trì miên - Chương 56: Thích tôi?
Lâm Miên đưa ngón tay lên sờ phía sau tai, tương đối gần mép tóc, ngày thường nhìn không rõ lắm, ánh mắt cô tối xuống, thấp giọng nói:
“Mẹ tôi đã làm việc này lúc còn nhỏ, chẳng đẹp chút nào.”
Cho nên ngày thường Lâm Miên đi học sẽ luôn buông tóc, để che khuất.
“Không khó nhìn.”
Trì Khâm cúi xuống, ôm cô dựa vào cửa sổ sát đất, từ trong ra ngoài cô luôn có những vết thương do người khác để lại.
Trước khi gặp nhau, họ đã một mình đi qua một chặng đường dài.
Giọng của Trì Khâm mang theo vẻ cố tình dỗ dành:
“Sau này sẽ không có ai động đến em”
Nhìn thấy bàn tay Lâm Miên vẫn đặt ở nơi đó, con gái yêu cái đẹp, anh biết thật ra Lâm Miên rất yêu bản thân mình, mỗi lần bước ra khỏi mái hiên cũ nát, lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ.
“Dẫn em đi xăm một hình để che đi, được không?”
Trong lòng Lâm Miên khẽ động, quay đầu lại nhìn anh:
“Đau không?”
“Đau, nhưng em có thể cắn tôi.”
Trì Khâm đưa cánh tay mình đến bên cạnh môi cô, trên đó vẫn còn có dấu răng lúc nãy cô động tình hung hăng cắn lên đó.
“Không thể.” Lâm Miên đột nhiên nghĩ đến:
“Trường học không cho xăm mình.”
Trì Khâm không để ý cười cười, thường thường xoa bầu vú trần trụi của cô:
“Muốn xăm là có thể.”
“Không muốn bị nói, sau khi tốt nghiệp đi.”
Trì Khâm cảm thấy bực bội, còn hai năm nữa mới có thể cùng Lâm Miên vào đại học, rời khỏi Giang Thành.
“Ngủ một lát, tôi đi thu dọn, ngày mai về trường.”
Lâm Miên bị anh ôm vào phòng tắm xối vài lần, vừa thi xong lại một hồi đầm đìa mồ hôi, cô buồn ngủ đến mức mí mắt không mở nổi, cho đến lúc trở lại giường, đã sớm ngủ mất rồi.
Lúc cô tỉnh lại trời đã gần tối, Lâm Miên ngồi ở mép giường, choáng váng nghĩ, bây giờ thời gian cô làm việc cùng nghỉ ngơi đều bị Trì Khâm làm cho hỗn loạn, lúc đi xuống tầng dưới, chàng trai đang ngồi trên ghế sô pha chơi game, thi thoảng nói gì đó với đồng đội vài câu.
Lâm Miên đi đến bên cạnh anh, dùng môi ngữ ám chỉ:
“Tôi còn về ký túc lấy hành lý.”
“Đi cùng.”
Trì Khâm nói một câu liền đóng game , còn lại một mình Quý Ôn đang kêu gào ở đầu bên kia.
Lúc đến dưới ký túc xá, Trì Khâm đứng dưới đợi cô, anh đồng ý với cô là đeo khẩu trang, nhìn qua sẽ không biết là ai, Lâm Miên chạy vài bước đi vào, hôm nay là ngày cuối cùng, hầu hết học sinh đều đi ra ngoài chơi.
Lâm Miên thu dọn mọi thứ xong, viết giấy xin phép giáo viên phụ trách, có lẽ Diệp Thanh đã nói trước với cô giáo này, nên cô giáo tưởng Diệp Thanh muốn đưa cô đi, không hỏi nhiều thêm đã đồng ý ngay.
Sau đó Lâm Miên cũng nói một câu với Quý Noãn, tuy trở về trường là có thể gặp, nhưng khoảng thời gian này cô nàng cũng được coi là bạn của cô, vẫn luôn nhắn tin hỏi cô khi nào trở về ký túc xá.
“Lâm Miên.”
Luc xuống dưới đi về phía Trì Khâm, cô đột nhiên bị gọi lại.
Liếc mắt nhìn qua, không biết Hứa Nhiên đã xuất hiện ở dưới này khi nào, nhìn qua dáng vẻ suy sụp hơn rất nhiều, sau lần gặp trước, thật sự cô đã biến mất khỏi thế giới của Hứa Nhiên.
“Gần đây cậu đi đâu?”
Hứa Nhiên nhìn sắc mặt hồng hào của cô, so với gương mặt trắng bệch sáng hôm đó đã khá hơn nhiều:
“Sau ngày đó, cậu không về ký túc xá nữa.”
Lâm Miên không biết trả lời cậu như thế nào, rõ ràng trong lòng mọi người đều biết rõ.
“Ở cùng tôi.”
Chàng trai phía sau lạnh lùng lên tiếng, mí mắt lười nhấc lên, động tác đang rất kiềm chế, Lâm Miên bị anh kéo cánh tay đâm sầm vào lòng ngực mình, khiến mũi cô bị đau.
Ánh mắt Hứa Nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho đau đớn, Lâm Miên không từ chối anh, chỉ đưa tay lên xoa xoa cái mũi của mình. Người trước mặt trong miệng người khác đánh nhau phạm tội, nam sinh này đi học rất hỗn loạn, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cậu, đưa tay lên xoa nhẹ mặt giúp Lâm Miên.
Động tác thân mật này rất thuần thục, như đã làm trăm ngàn lần.
Cậu vẫn là không tin, hai người như chẳng liên quan gì đến nhau sao lại có thể thân thiết như vậy, tiếng nói hơi khàn khàn:
“Cậu tự nguyện sao?”
Lâm Miên không quen thân mật với Trì Khâm trước mặt người khác như vậy, nghe thấy câu này của Hứa Nhiên, còn chưa trả lời, bàn tay trên eo bắt đầu khép chặt, cô rời khỏi vòng ôm của Trì Khâm, gật đầu:
“Đúng vậy, cậu không cần lo lắng.”
Cơ thể thẳng tắp của Hứa Nhiên như muốn sụp đổ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Miên, không chịu bỏ lỡ một một chút suy nghĩ nào của cô.
Trì Khâm không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, vô số lần anh đã nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, một người hiền lành và lịch sự như Hứa Nhiên rất có sức hấp dẫn đối với các cô gái đang tuổi dậy thì.
Anh ôm vai Lâm Miên: “Buồn ngủ rồi.”
Sắc mặt Lâm Miên xấu hổ, lặng lẽ ôm sau lưng Trì Khâm, gật đầu với Hứa Nhiên:
“Tôi đi trước.”
“Cậu đã từng thích tôi bao giờ chưa?.”
Lúc Lâm Miên định xoay người, Hứa Nhiên vẫn hỏi ra lời, câu này từ sau khi được Nhan Kinh nói ra: “Nó không thích cậu đâu”, vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cậu.
Bước chân Lâm Miên dừng lại, thật ra cô là người không có ý đồng cảm, tàn nhẫn ích kỷ, cô không quay đầu lại, nhưng nhẹ lắc lắc đầu.
Không cần phải quá xấu hổ.
Cho đến khi bước ra khỏi ký túc xá, Lâm Miên cũng không quay đầu lại nhìn cậu một lần, lặng lẽ bước đi.
Trì Khâm nhìn vẻ mặt cô hơi dại ra, đè bả vai cô, dán sát nhìn vào hai mắt, hài hước hỏi:
“Vậy em thích tôi à?”
Lâm Miên chậm rãi đưa mắt nhìn anh, ánh mắt Trì Khâm đen nhánh, áp lực gió lốc, đầu óc cô bất giác trống không, không có cách nào trả lời ngay lập tức như với Hứa Nhiên.
Trong vài giây dài, họ đối mặt nhau.
Cô cong mắt, hẳn là nở một nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói:
“Đến mùa đông sẽ nói cho anh.”