Trì miên - Chương 55: Cắn mông (H)
“Bên ngoài có người!”
Lâm Miên bị anh đè ép, thân thể không nhúc nhích được, cô quay đầu nhìn về phía Trì Khâm, ánh mắt trong suốt, giống như bị dọa sợ, ngoan không chịu được.
Tay Trì Khâm xoa nắn ngực trái, nắm một nắm đầy tay, cố ý dùng côn thịt đỉnh giữa chân cô: “Có người thì sao?”
Trì Khâm rút tay từ giữa chân ra, thản nhiên vén váy cô lên từ phía sau, dùng lực vỗ nhẹ vào mông thịt, cặp mông trắng nõn mềm mại đỏ bừng, đối lập với xung quanh càng thêm mê người.
“Để bọn họ nhìn xem người ngày hôm qua còn học tập chăm chỉ ở đây, hôm nay đã bị tôi ấn trước cửa sổ đụ như thế nào.”
Bàn tay Trì Khâm lại lần nữa rơi xuống, âm thanh của Lâm Miên mang theo tiếng khóc, nhẹ kêu lên một tiếng.
Bàn tay phía sau lại đánh vài cái, bắt đầu thong thả vuốt ve mông cô, đau đớn qua đi còn mang theo cơn ngứa ngáy, cô không rảnh trầm luân, lúc nào người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
“Tôi muốn lên giường” Cô vừa vặn vẹo người, lại bị cơ thể rắn chắc phía sau ép lên cửa kính.
Trì Khâm xoa xoa cặp mông mềm mại như quả đào của cô, anh cố ý phát ra âm thanh, người dọn dẹp bên ngoài hình như có ý muốn ngẩng đầu lên, nhưng anh vẫn không dừng lại.
“Ngoan nào, bảo bối.”
Lâm Miên gấp đến mức muốn dùng tay che đi bộ phận quan trọng của mình, sắp bật khóc, vì thế mềm giọng nói: “Đừng ở đây Trì Khâm.”
Vừa mới nói xong, mông đột nhiên ẩm ướt, cả người cô căng thẳng.
Hàm răng sắc nhọn của Trì Khâm nghiến chặt chỗ vừa mới bị anh đánh, hàm hồ ra lệnh cho cô: “Nâng mông lên một chút.”
Anh tóm lấy hạ thân của Lâm Miên, phần thân trên của cô bị ép vào kính. Chỗ bị Trì Khâm cắn tê dại, môi hoa phía trước càng ngày càng ngứa ngáy, cô còn phải phân tâm nhìn ngoài cửa sổ..
Điều này vượt quá những gì cô có thể tiếp nhận.
“Thơm quá.”
Trì Khâm đứng thẳng lên, ôm cô, ngón tay linh hoạt khảy khảy tiểu huyệt, côn thịt theo đó chọc vào, lực có hơi mạnh, hung hăng chọc vào nơi âm đế sớm đã mẫn cảm không chịu được.
“Fuck, đồ đáng ghét.”
Lâm Miên khóc lóc mắng anh, thân thể cũng không phối hợp, cắn chặt côn thịt của anh.
Cô mút vào khiến bụng dưới của Trì Khâm tê dại, anh dùng tay kéo mặt cô qua, đôi mắt đã đẫm lệ, hàng lông mi dài ướt đẫm, thật sự không thể chịu đựng được khi nhìn dáng vẻ Lâm Miên như vậy. Anh dùng tay véo núm vú, chậm rãi di chuyển lòng bàn tay xoa xoa: “Kính này một chiều.”
“Muốn trêu em chút.”
Môi Lâm Miên bị ngậm lấy, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng chậm chạp trấn an:
“Bảo bối khóc làm tôi đau lòng.”
Đôi mắt Lâm Miên như sương mù mênh mông nhìn chằm chằm anh, vừa vặn bên ngoài có người ngẩng đầu, xác định ánh mắt không dừng lại đây, cô mới tin.
“Có thể làm được chưa?” Trì Khâm tiếp tục hôn cô:
“Cương đau chết mất.”
Cho dù biết người phía dưới không nhìn thấy, lòng ngực vẫn khác thường, nhưng đồ vật của Trì Khâm đang cắm, cơ thể mình cũng nửa vời, ừm nhẹ một tiếng.
“Bảo bối, ngoan lắm.”
Trì Khâm động thân, một chút cắm vào đến tận cùng bên trong, hai người đều sướng đến kêu rên thành tiếng.
Bên trong huyệt thịt mềm mại nóng bỏng, Trì Khâm đỉnh vào nơi thịt mềm đến nghiền, vừa sâu vừa tàn bạo.
Cuối tiếng rên rỉ của Lâm Miên đều bị đứt quãng, ngực cô thỉnh thoảng lắc lư, bị lực tác động từ phía sau ép vào tấm kính:
“Nhẹ một chút.”
Trì Khâm đưa tay sờ ngực cô, lòng bàn tay vừa chạm vào, bị bàn tay nhỏ của Lâm Miên bắt lấy, nắm lấy bàn tay anh, cô thật ngoan.
Anh chọc vào điểm mẫn cảm của Lâm Miên, chỗ giao hợp không ngừng chảy nước, nhận thấy lỗ nhỏ ngày càng chặt lại, tay anh nắm tay Lâm Miên rồi đưa lên môi mình, cắn đầu ngón tay của cô.
Giọng nói vừa khàn vừa gợi cảm: “Cắn chặt như vậy, muốn lên đỉnh rồi?”
Thân thể Lâm Miên đã mỏi nhừ đến mức không nói được nữa, giống như vừa rồi vẫn luôn khẩn trương, nhưng lúc Trì Khâm cắm vào trong , cô liền cảm thấy sướng đến không được.
“Vừa mê người lại còn thơm.”
Đầu đỉnh của Trì Khâm hơi nhô lên, chọc vào vách trong của Lâm Miên, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô gái, không ngừng ngăn nước nôi chảy ra từ bên trong rồi lại nhét vào, anh cắn tai trái Lâm Miên:
“Có phải là bảo bối không?”
“Ưm” Lâm Miên bị anh làm nói không nên lời, giọng nói đứt quãng tràn ra tiếng rên rỉ, phía dưới cắn côn thịt Trì Khâm, run rẩy bị đưa lên cao trào.
Tí tách tí tách – tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất.
Trì Khâm bị nước dâm phun trào ra bao vây lấy, nhất là lúc quy đầu đánh sâu vào, giọng anh lộ vẻ sung sướng:
“Thật thoải mái.”
“Mệt mỏi quá”
Nếu không phải Lâm Miên được anh ôm từ sau, đã sớm trượt xuống phía dưới, bụng nhỏ trướng đau, cô cúi đầu thấy côn thịt đỉnh ra hình dáng:
“Sao còn chưa bắn?”
“Bên trong ấm quá.”
Trì Khâm cười khẽ, đảo lộng xung quanh lỗ nhỏ ướt đẫm của cô, nghe tiếng kêu mềm như bông vì mất sức của cô, không để yên cắm cắm.
Cuối cùng vẫn là Lâm Miên mềm ở trong lòng ngực anh, anh mới rút ra ngoài bắn tinh, ôm người đang lười biếng hôn hôn:
“Sao cứ làm người ta đau lòng như vậy?”
Lâm Miên không có sức lực, khẽ hừ một tiếng, như mèo con được khen ngợi.
Trì Khâm cực kỳ thích dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại này của cô, cọ cọ má, ánh mắt bỗng nhiên thấy bên tai trái của cô có một vết sẹo, như vết bỏng của đầu thuốc lá làm ra, anh dừng lại.
Họ hay gặp nhau vào buổi tối, Lâm Miên không thích bật đèn, từ trước đến nay anh không phát hiện ra.
“Ai làm đây?”