Trì miên - Chương 53: Bạn trai
Lâm Miên giả vờ không nghe thấy, cũng không quay người lại, cứ như vậy nằm ngủ trong lòng anh. Trì Khâm nhìn cô đúng là không còn đủ sức nữa, không đùa nghịch thêm.
Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ có ánh đèn ngủ le lói phía đối diện chiếu sáng lên mô hình chiếc máy bay, trong lúc Lâm Miên sắp ngủ, mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, có lẽ lời Trì Khâm đã nói trước đó, làm một phi công cũng không phải là đang trêu đùa cô.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Miên đang ngồi trong phòng ngủ của Trì Khâm, xoát đề trên notebook của anh, kết quả vòng sơ khảo đã có ngay từ ngày hôm qua, mà cô mệt đến mức ngủ quên.
Lâm Miên là người đứng thứ hai, người đứng đầu là học sinh trường khác trong lớp huấn luyện.
Bên ngoài ngẫu nhiên cũng sẽ có tiếng động, Lâm Miên mệt mỏi đứng trước cửa sổ, hôm qua nơi này vẫn không có người, lúc sáng đã có người đến làm vườn, tưới hoa ở vườn hoa trước nhà.
Chắc là Trì Khâm gọi đến, không có ai đi vào trong phòng này, kể cả Trì Khâm, bây giờ cô mới nhìn thấy anh từ lúc rời giường, người đang cúi xuống, dáng vẻ nghiêm túc sờ mó chiếc xe máy, chiếc vòng cổ lấp lánh lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Thân xe màu đen, viền màu lam tối, sang trọng cùng thoải mái, rất thích hợp với con người Trì Khâm.
Cô không nhịn được, lấy di động ra chụp một bức ảnh, cho vào album riêng tư có cài mật khẩu.
Cuộc thi chung kết diễn ra vào lúc chín giờ sáng hôm sau.
Nhà Trì Khâm cách nơi thi một đoạn đường, 7 giờ Lâm Miên phải rời giường, hôm qua ngoài ăn cơm Trì Khâm cũng không vào đây, đi ngủ cũng vậy, lúc cô dậy cũng không qua phòng bên cạnh gọi anh.
Mãi cho đến lúc thu dọn xong đi ra cửa. Lâm Miên đứng dưới tầng nhìn lên đã thấy anh, vẫn là dáng vẻ còn đang ngái ngủ, tay anh xoa xoa sau gáy: “Lại không gọi tôi?”
“Lúc nào sắp ra ngoài sẽ gọi.”
Lâm Miên giải thích, cô còn muốn anh ngủ nhiều thêm một chút.
Ngồi trên chiếc xe anh vừa lái ngày hôm qua, cô đã quen với việc ôm eo Trì Khâm, hôm nay, còn có lần trước lúc sắp rời khỏi Giang Thành, lần nào Trì Khâm cũng tỉnh dậy rất đúng lúc, gương mặt Lâm Miên dán vào sau lưng anh, chạm rãi nghĩ ngợi, thật ra Trì Khâm luôn rất đáng tin cậy.
Cũng giống như mấy hôm trước Trì Khâm dẫn cô trốn đi, hôm nay vẫn đi con đường đó, nhưng tâm tình Lâm Miên lại không giống như trước, cô nghĩ, cô muốn được giải nhất, tuyệt đối không để người khác nhìn mình chật vật trở về.
“Thi cho tốt.”
Trì Khâm dừng xe, nhìn Lâm Miên đang mặc đồ do chính mình chuẩn bị, khóe môi vừa lòng khẽ nhếch lên.
Trên đường tới đây Lâm Miên đang suy nghĩ về thứ hạng bài thi của mình, thuận miệng hỏi: “Được giải nhất có gì khen thưởng à?”
“Có.” Trì Khâm không hề do dự:
“Thưởng cho em một điều kiện mà tôi nhất định sẽ đáp ứng, được không?”
“Thành giao.” Lâm Miên sợ anh đổi ý, vốn lúc trở về Giang Thành có rất nhiều chuyện trao đổi cùng Trì Khâm, tự nhiên có thể có được một điều kiện của anh cớ sao mà không làm.
Trì Khâm nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, mắt cũng sáng lấp lánh, nắm cằm Lâm Miên cúi đầu hôn môi cô một cái.
Hầu hết học sinh ở tỉnh khác đều ở bên trong, chỉ có học sinh ở tại Bắc Kinh đi vào.Tất nhiên không có ai quen biết họ, rõ ràng là trong sáng, nhưng vẫn bị động tác đột ngột này của anh dọa cho nhảy dựng.
Trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mặt đã đỏ lên chạy vào bên trong.
Cuộc thi chung kết xác định là khó khăn hơn trước rất nhiều, nhưng cũng trong quy củ, lúc nào Lâm Miên tham gia thi cử cũng không hề căng thẳng, làm bài xong theo thói quen, không biết có phải do hôm qua đã nghỉ ngơi tốt hay không, cô đưa mắt lên nhìn đồng hồ, vậy mà vẫn còn thừa thời gian, lại đem vài đề không xác định được kiểm tra lại một lần nữa.
Giao nộp bài thi xong, Lâm Miên không trở lại ký túc xá, cô vẫn bước thẳng ra cửa, cô có trực giác hẳn là Trì Khâm vẫn còn đến đón mình.
Quả nhiên, lúc cô đi đến cổng, nhìn thấy xe Trì Khâm còn dừng ở chỗ kia, người đứng trong bóng râm lướt di động. Lâm Miên đang muốn đi qua đó, đột nhiên nhảy ra một bóng người.
“Tiểu Miên.”
Lâm Miên nhìn thấy đó là Diệp Thanh, mặt cô không có cảm xúc gì, lần trước đi cùng Trì Khâm, cô cũng không để ý hay nhắn tin cho Diệp Thanh, chẳng có gì phải giải thích, ông ta cũng chẳng có tư cách để hỏi về cuộc sống của cô.
“Lần trước con đi đâu cùng đứa con trai kia?”
Lâm Miên nhớ đến ánh mắt đánh giá của người khác với mình, bực bội:
“Là bạn học, rất an toàn.”
Diệp Thanh nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý này của cô, vậy mà lại dùng mấy lời dạy dỗ của người lớn:
“Con mới mười mấy tuổi, con gái phải có tự trọng, sao có thể tùy tiện đi cùng nam sinh quậy với nhau.”
“Lúc mẹ tôi sinh ra tôi cũng mới mười chín.”
Lâm Miên lạnh lùng lên tiếng, cô cùng Lâm Cẩm Nguyên vì từng lý do đều trở thành vết nhơ của nhau, mà đương sự lại đứng ở nơi cao cao tại thượng, là người đạo đức dạy dỗ trách cứ mình?
Diệp Thanh dừng lại, sắc mặt cũng không được tốt, đổi lại mà nói, ông ta không hiểu tính cách của cô ‘con gái’ này như thế nào.
“Bà ấy là bà ấy, con là con, không thể để mình hư hỏng.”
“Vậy ông là ai? còn khoa chân múa tay với em ấy?”
Giọng Trì Khâm đột ngột vang lên, không biết đã đi đến từ khi nào, Lâm Miên nhìn anh đứng trước mặt mình, nắm lấy cổ tay cô, quay đầu lại bình thản nói:
“Đưa em về nhà, đi trước đi.”
Lâm Miên vốn không muốn khắc khẩu vô lý cùng Diệp Thanh, đi về hướng xe của Trì Khâm.
“Tôi là ba của nó, cậu có tư cách gì hỏi tôi.”
Trên người Diệp Thanh có hơi thở văn nhã, nên chướng mắt người nhìn có vẻ láo lếu như Trì Khâm.
Trì Khâm nhếch khóe môi, cười nhạo:
“Mỗi ngày tôi ở bên cạnh, sao không biết em ấy có ba, trước đó, cũng chỉ có một mình.”
Sắc mặt Diệp Thanh khó coi, Trì Khâm nghiêng đầu thấy Lâm Miên đứng ở bên kia, trán đã lấm tấm mồ hôi, mặt cũng hơi ửng hồng, anh liếc qua Diệp Thanh rồi chuẩn bị rời đi.
“Tôi là bạn trai Lâm Miên, nếu có thể, về sau tôi chính là người giám hộ của em ấy.”