Trì miên - Chương 52: Độc nhất vô nhị
“Anh muốn tham dự tiệc mừng thọ không?”
Lâm Miên nhớ đến lần trước gặp ba anh cùng anh khắc khẩu ở cửa, nếu Trì Khâm bị ba anh bắt ép về đây, lúc này chắc còn muốn ở lại Bắc Kinh vài ngày.
Cô tự hỏi liệu anh muốn đợi cô hay đã sẵn sàng đồng ý tham dự.
Trì Khâm nới lỏng chiếc áo choàng cô vẫn luôn nắm chặt ra, chiếc áo đáp hờ trên vai.
Giọng vẫn khinh khỉnh từ trong xương, giống như việc mà anh quan tâm nhất trên đời lúc này chính là chiếc váy trước mắt này: “Không đi.”
Lâm Miên tỉnh lại từ trong cơn do dự đã lâu, tựa như trên núi vắng vẻ này làm con người ta buông lỏng phòng bị, bước chân của Trì Khâm rất dài, cho dù cố tình đi chậm, Lâm Miên vẫn phải đi vội theo sau.
Cô đưa tay túm lấy áo người bên cạnh, thở một hơi dài:
“Về Giang Thành, tôi không muốn đổi lớp.”
“Hửm?” Trì Khâm quay đầu lại, có vẻ rất khó hiểu.
“Cứ ở lớp hạng bét, tôi muốn thử xem ở hoàn cảnh như vậy, mình có thể kiên trì như thế nào.”
Lâm Miên cũng nghiêng đầu nhìn anh: “Có phải tôi là đứa không biết lượng sức mình hay không?”
Cô cũng biết mình lựa chọn trao đổi cùng Trì Khâm, nên đưa ra điều kiện trao đổi có lợi cho bản thân mình, nhưng tinh thần lúc nào cũng kiên cường luôn luôn thôi thúc cô.
Ở một ý nghĩa nào đó, cô cùng Trì Khâm là loại người giống nhau, vừa phản nghịch lại cao ngạo.
“Sẽ không.” Đôi mắt Trì Khâm nghiêm túc, sáng ngời trong bầu trời đêm, thấy bàn tay cô nắm chặt vạt áo anh, tay Lâm Miên được anh bao bọc hoàn toàn trong tay mình.
“Lâm Miên, ở bên tôi em không cần phải cảm thấy không biết lượng sức mình hay là tự ti. So với những người khác theo đuổi quyền lực, tiền tài, hoặc sắc đẹp, tôi càng thưởng thức lòng dạ độc nhất vô nhị của em hơn.”
Trì Khâm nhìn cô, tựa như nhìn thấy chính mình hồi nhỏ:
“Bị bắt nạt hay áp bức cũng không sao cả. Quan trọng nhất là phải có dũng khí phản kháng cùng khả năng chống cự, không phải tôi đã nói cho đến lúc em lớn lên.”
Trái tim Lâm Miên như bị véo rồi xoa nhẹ một phen, chua chát mềm mại, khiến người ta không khỏi lộ ra nhược điểm mà người khác không dám bộc lộ, lần trước Trì Khâm nói về việc cô lớn lên, là lúc nói chuyện về sữa vị vải.
“Ý tôi là, khi em trở nên mạnh mẽ, tôi sẽ cảm thấy thật cao hứng.”
Trì Khâm xoa nhẹ đỉnh đầu cô, cô không phải là con chim nhỏ mà anh nuôi, cô phải là một con đại bàng.
“Cảm ơn anh.” Lâm Miên nghẹn ngào trong mắt, nhưng đến bên miệng lại chỉ có ba từ này.
Những thứ chỉ giao nhau trong tầm mắt hai người vào đêm nay, đối diện mà không hề nói ra, rất lâu sau này ở bờ bên kia, Lâm Miên mới hiểu được, đó là tình yêu đang chậm rãi chảy xuôi.
Đến từ hai kẻ điên không biết thích biết yêu là gì.
“Cảm ơn? Giao dịch không cần cảm ơn.”
Trì Khâm đột nhiên tới gần, nắm cằm Lâm Miên rồi hôn xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo vì bị gió đêm thổi qua được anh ngậm cắn.
Tay còn lại thuần thục đặt lên bộ ngực đã lộ ra bên ngoài áo choàng, dùng ngón tay vân vê đỉnh, cho đến khi hai viên đậu nhô ra ngoài, anh dùng hai ngón tay véo véo, động tác vừa kiều diễm lại dâm dục.
Thật lâu sau, Trì Khâm mới buông người khó có lúc ngoan ngoãn như hôm nay ra, rũ mắt nhìn chiếc cúc váy sườn xám sắp bị mình cởi ra:
“Đây mới là cảm ơn.”
Lâm Miên đã tập được thói quen anh sẽ động dục mọi lúc mọi nơi, chậm rãi đi theo anh, đường rất dài, cô sợ muộn sẽ ảnh hưởng đến trận chung kết, đi một đoạn vòng vèo nữa rồi trở về.
Lúc hai người trở về biệt thự đã sắp mười giờ, Lâm Miên nhớ đến một ngày rồi không về ký túc xá, vẫn nên nhắn tin cho cô bạn Quý Noãn, chỉ có thể nói dối là mình sẽ ở lại nhà anh họ lần trước đưa đồ ăn đến.
“Tôi không có quần áo mặc đi thi.” Lâm Miên nhìn người đang chuẩn bị nằm lên giường.
“Tôi chuẩn bị cho em.” Trì Khâm lôi cô phải nằm vào trong ngực mình:
“Hay em cần phải về?”
Lâm Miên lắc đầu, “Không cần.”
Cô không muốn tiếp tục đối mặt với Hứa Nhiên, còn cả Diệp Thanh.
Trì Khâm thành công kéo người vào lòng mình, thỏa mãn thở dài một hơi, thấy cô còn nói chuyện với Quý Noãn, nhìn lướt qua màn hình di động của cô: “Anh họ?”
Mặt Lâm Miên hơi nóng lên, nhỏ giọng trả lời: “Không thể nói thật cho Quý Noãn là anh đâu, lần trước Quý Noãn còn nhắn tin cho anh, sao tôi dám nói.”
“Gửi tin gì?”
Trì Khâm suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra đó là đêm trước khi Lâm Miên rời đi, khó tránh sau tối hôm đó người này đột nhiên trở nên lúng túng xa cách, anh bật cười.
“Con bé chọc tức Lâm Trạch, nên cố ý đi nhắn tin cho mấy người còn lại.”
Trì Khâm nhìn vẻ mặt mê mang của cô, tay nắm chặt vòng eo nhỏ trong chăn, cố ý cắn cắn vành tai cô: “Lầm trước bảo xăm cho em cái kia vào eo.”
Lâm Miên bị anh làm cho ngứa ngày, trốn tránh về phía trước lại bị anh kéo về ấn vào lòng.
“Hay xăm một chữ sau vành tai em, cho mọi người đều biết em là của tôi, được không?”
Giọng nói của chàng trai trầm thấp quyến rũ, Lâm Miên xoay người ngăn cản anh hôn vào tai, cô đối diện với phần thân trên trần trụi của anh, xương quai xanh như cây trúc gần ngay trước mắt, cô vô thức nhìn chằm chằm, sau đó…
Cắn một miếng lên đó, cũng giống như anh cắn vành tai mình.
“Vậy xăm chữ Miên ở xương quai xanh của anh.”
Bả vai Trì Khâm đột nhiên co rụt lại, hàm răng sắc nhọn của cô gái lướt qua làn da anh, mang theo cơn run rẩy, dưới thân dựng thẳng lên, khó thở ôm chặt lấy eo Lâm Miên:
“Nếu không phải hôm nay là lần đầu tiên em bị đụ, đêm nay đừng hòng chạy được.”