Trì miên - Chương 51: Phong cảnh
“Lát nữa ra ngoài đi dạo?”
Trì Khâm thấy vẻ mặt cô ngưng đọng, mới tiếp tục đưa một dĩa bánh ngọt khác vào miệng, Lâm Miên tỉnh táo lại, kem lại dính lên mặt cô.
Lần này trước khi Trì Khâm thò qua liếm, cô đưa đầu lưỡi ra liếm đi.
“Nói chuyện.” Trì Khâm vẫn dán đến gần.
Lâm Miên bỗng nhiện bị người dán lại gần nên bị dọa, môi được Trì Khâm lấp kín, sau đó là đầu lưỡi linh hoạt của anh, chống vào hàm răng cô vượt vào trong, hương vị dâu tây nồng nàn tản ra giữa môi răng hai người, anh hiểu nhất là dùng hàm răng cắn lớp thịt mềm mại, như đang trừng phạt.
“Còn không phải của tôi à?” Trì Khâm buông ra, dùng ngón tay lau đi vết nước còn dính trên môi cô.
Không biết là đang nói đến kem, hay là chính bản thân cô.
Lâm Miên không nhớ mình bị Trì Khâm hôn qua bao nhiêu lần, dù sao cũng không đếm được, nhưng cô vẫn không học được cách thở thuần thục như anh, lúc được buông ra ngực vẫn phập phồng: “Được.”
Trì Khâm vừa lòng, đùi nhích nhẹ về phía Lâm Miên.
Mới ăn được nửa chiếc bánh kem, một phần là vào dạ dày của Trì Khâm, Lâm Miên thấy anh lại đưa dĩa lại đây, nói: “No rồi.”
“Chim còn ăn nhiều hơn em.”
Trì Khâm hoài nghi nhìn thoáng qua bụng nhỏ của cô, vẫn như thường, sáng sớm đã không ăn sáng, còn làm vận động một hồi, dù sao anh cũng chẳng tin.
Lâm Miên tùy ý để anh sờ bụng mình, sức ăn của cô không ít đến vậy, nhưng hôm nay ăn một chút đã ngấy đến tận cổ họng.
“Nhưng nếu ra ngoài không có quần áo mặc”
Lâm Miên nhảy xuống khỏi chân anh, nhìn thoáng qua bên ngoài qua cửa sổ, hai bên đường lên núi đều có ánh đèn sáng trưng.
Trì Khâm kéo những thứ cô chưa ăn hay ăn thừa đến trước mặt mình, nghe thấy cô nói vậy quay đầu qua rồi chỉ đồ đang đặt trên sô pha: “Mặc cái kia.”
Lâm Miên kéo túi ra, bên trong là chiếc váy liền áo, cô lấy ra xem thử, là kiểu váy sườn sám Trung Quốc màu xanh đậm, không biết Trì Khâm tìm ở đâu ra, chiếc sườn xám này được xẻ cao hơn bình thường.
“Buổi tối mặc cái này?” Cô nhìn thoáng qua trong túi, phát hiện không còn bộ quần áo nào khác.
Trì Khâm đang ăn uống, rõ ràng là đang gắp đồ ăn, động tác giơ tay nhấc chân không hề chật vật, có vẻ tùy ý của mấy thanh niên, nhưng lại có một vẻ uy nghiêm như đã được nuôi dưỡng cẩn thận.
Không để ý quay đầu lại nhìn cô: “Trên núi ít người.”
Lâm Miên đành phải cầm quần áo lên trên tầng thay, khi cởi áo len ra, cô mới phát hiện Trì Khâm còn chưa chuẩn bị đồ lót cho mình, quần áo vừa mới giặt xong treo ngoài ban công, cô cũng không thể mặc được.
Cô cọ xát nửa ngày, chỉ có thể mặc chiếc sườn xám kia rồi xuống dưới tầng, quả nhiên xẻ cao hơn, cô cảm thấy lúc mình nhấc chân lên rất nguy hiểm, như bên ngoài lúc nào cũng có thể nhìn thấy hết.
Trì Khâm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua chỗ ngoặt cầu thang.
Thân trên của cô gái được đắp một chiếc khăn nhỏ, nhưng phần dưới lại không được che, khi cô bước xuống lầu nhấc chân lên, hai đôi chân trắng nõn lóa mắt, chạy lên tận bắp đùi, nhìn người vừa lúng túng còn khó xử, thêm dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Không có đồ lót mặc làm sao?”
Lâm Miên trên tay nắm góc khăn đi xuống tầng.
“Cứ mặc như vậy.”
Trì Khâm nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm của cô, sạch sẽ trắng nõn.
“Tôi nhìn xem.”
Anh lập tức kéo khăn trên người cô ra, chất liệu tơ lụa dán vào bộ ngực hoàn mỹ làm cong lên một độ cung, anh biết bộ ngực của cô đứng thẳng lại mềm mại như thế nào.
Lâm Miên vốn muốn túm lại, nhưng khẳng định sức mình không địch lại nổi sức trai, lúc anh kéo tấm khăn ra, cô giống như đang trần trụi đứng giữa phòng khách, sau đó…
Trên người có cơn run rẩy nhè nhẹ, tất nhiên trước ngực cũng vậy.
“Thích không?” Trì Khâm nhìn trước ngực áo bị căng đến no đủ, đỉnh lên hai viên nhỏ xinh, cảm giác kỳ diệu vừa thuần khiết vừa dâm dục đan xen.
Lâm Miên còn đắm chìm giữa cảm giác thẹn thùng cùng quẫn bách, trước ngực đã bị anh xoa nhẹ một cái, cả người tsuýt chút nữa không thể đứng vững.
Chất liệu váy trơn trượt, nhưng không đủ so với da thịt của cô, Trì Khâm đưa tay ra kéo người vào lòng ngực, anh vẫn luôn tưởng tượng, cơ thể trơn bóng trắng nõn mềm mại của Lâm Miên như vậy, trần truồng cọ sát dưới lớp vải mỏng, sau đó dán chặt vào cánh tay anh.
Nên là như thế này.
“Tôi không có đồ lót.” Lâm Miên ngẩng đầu, ánh mắt trách móc nhìn anh.
Trì Khâm lấy áo khoác màu trắng vứt trên sô pha khoác lên người cô, dài đến mức che được cả mông: “Cứ như vậy đi ra ngoài.”
Lâm Miên cũng không kịp phản kháng, cả người bị Trì Khâm túm đi ra ngoài cửa, cô chỉ có thể đưa tay ra khép lại vạt áo, che khuất cơ thể mình.
Đã qua đầu thu, gió đêm thổi mát lạnh, Lâm Miên cảm giác gió đang thổi qua giữa hai chân, phía dưới lạnh lẽo, cô kẹp chặt chân bước đi.
Đúng như Trì Khâm đã nói, những tòa nhà trên núi được sửa sang rất đẹp, có cảm giác giống như một địa điểm của Thanh Tu được nhắc đến trong sách, nhưng ngọn đèn đường được thiết kế chạy ngang qua biệt thự, còn có đình dưới chân núi, hẳn là được đầu tư rất lớn.
“Khi nào về Giang Thành?”
Trì Khâm nhìn biểu cảm thả lỏng hơn nhiều trên mặt cô, ánh mắt lại tò mò như động vật nhỏ, vẫn hỏi một câu, có một số việc anh phải biết được ý nghĩ của cô trước, rồi sau này mới có thể sắp xếp.
Lâm Miên cảm giác như mình đang ở một thế giới khác, thuận theo khát vọng của mình, ngẩng đầu nhìn anh nói:
“Tôi muốn tham gia trận chung kết.”
Biểu cảm của Trì Khâm cũng không có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt anh được ánh đèn đường chiếu vào sáng lấp lánh, chỉ vỗ vỗ nhẹ eo cô:
“Được, vậy cùng nhau trở về.”