Trì miên - Chương 50: Mảnh mai
“Xuống đây ăn cơm.”
Trì Khâm gọi người đang đứng trên cầu thang không chịu xuống, váy ngủ sớm đã bị làm bẩn, nhăn nheo và dính đầy chất lỏng không rõ, lúc này Lâm Miên đang mặc quần áo của anh.
Đã vào đầu thu, cơn mưa vừa ngang qua, cô còn đang bệnh, Trì Khâm lấy cho cô chiếc áo len mỏng. Vốn nó rộng thùng thình, nhưng mặc trên người cô lại như một chiếc váy, đôi chân mảnh khảnh giấu ở dưới vạt áo, cánh tay của cô bị giấu trong tay áo rộng.
Cả người mang một vẻ đẹp mong manh và cấm kỵ.
Giữa chân Lâm Miên bôi thuốc, không khí một thổi vào có cảm giác lạnh băng và trần trụi, bên trong áo len trống không, ban ngày hai người vui sướng tràn trề rồi ngủ đến trời đất tối xầm, cô đã sớm quên mất quần áo của mình rồi.
Vừa ngủ dậy đã thấy hai món đồ lót của mình treo trên ban công, ướt đẫm, vừa mới được giặt rồi phơi ra ngoài.
Lần trước Trì Khâm chỉ treo lên giúp cô, còn giặt đồ lót thì đây là lần đầu tiên, Lâm Miên nhìn chằm chằm đến đỏ cả mặt.
“Tôi không ăn.”
Lâm Miên lúng túng đứng trước bàn ăn, không chịu ngồi xuống, cô luôn cảm thấy nếu mông mình mà ngồi xuống sẽ áp sát vào ghế, không mặc đồ lót ngồi như vậy cũng không quen.
Trì Khâm thấy cô vẫn luôn nắm vạt áo len mỏng, cười hừ một tiếng, lập tức đi về phía cô, ôm người ngồi lên đùi mình:
“Làm lâu như vậy, không đói bụng?”
Lâm Miên liếc mắt nhìn khoai tây chiên trên bàn, ngoài hamburger có giấy bọc bên ngoài, người này hình như cố ý không chuẩn bị bao tay dùng một lần, cô nhéo nhéo đầu ngón tay mình, bực tức trừng mắt liếc nhìn anh: “No rồi.”
Mông thịt cô cách một lớp quần, vải quần áo ở nhà mỏng manh, chân Trì Khâm hơi run một chút, mông người trên đùi cũng run theo, cổ áo len to rộng, không che được cái gì.
Cách lớp áo mỏng, anh xoa xoa bụng Lâm Miên:
“Tôi chưa bắn vào trong, em đã no rồi?”
Lâm Miên chậm rãi rời ánh mắt, chàng trai ở trước mặt mặc quần áo ở nhà, cảm thấy bớt xa lạ hơn, ánh mắt mỏi mệt sau khi dục vọng được thỏa mãn, bàn tay lười biếng đặt trên bụng nhỏ của cô.
“Anh nói chuyện càng ngày càng…” Lâm Miên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một từ: “Chay mặn không kỵ.”
Bây giờ hình như có thể nói vài câu không sạch sẽ, mới đầu Lâm Miên còn kinh ngạc, hiện tại vẻ mặt có thể bình tĩnh nói tiếp.
“Trước kia chưa thấy qua, bây giờ thực chiến.” Ngữ khí Trì Khâm còn rất kiêu ngạo, cầm lấy hộp khoai tây chiên đặt trước mặt cô: “Tự lấy đi.”
“Anh cố ý.” Lâm Miên quay đầu đi, cả người vùi trong lòng ngực anh, gương mặt càng thêm nhỏ xinh.
Trì Khâm nhìn đôi chân mảnh khảnh của cô rũ trong không khí, lắc tới lắc lui, làm người không khỏi nghĩ: “Em thật mảnh mai, Lâm Miên.”
Một tay anh ôm cả người cô đứng dậy, như ôm một đứa bé. Lâm Miên bị anh đặt lên một bên cánh tay, nhìn anh mở tủ lạnh lấy ra một khối bánh kem, đẩy thức ăn nhanh ra đặt ở trên bàn.
“Làm sao, lần trước tự mình xoa trên di động, mấy ngày sau tay cũng thành vô dụng luôn rồi?”
Trì Khâm cầm cái dĩa nhỏ, múc một miếng bánh đưa đến bên môi Lâm Miên.
Lúc lớp kem chạm vào bên miệng, Lâm Miên tự động hé môi, lớp kem tan vào trong khoang miệng, tràn ngập vị ngọt ngào, cô cũng không quá xấu hổ khi nhớ lại lần trước, vì Trì Khâm không ở bên cạnh, không nhìn thấy gì, nên không cảm thấy thẹn thùng.
“Không giống.” Cô hàm hồ nói, không giống chỗ nào lại không thể nói đến.
Đột nhiên Trì Khâm cúi đầu, liếm đi vết kem còn dính trên môi cô, nhẹ giọng cười khẽ:
“Chỉ biết chọc tôi đúng không.”
Lâm Miên dừng lại, không nói gì, hình như cô đã thân cận quá mức với Trì Khâm, nhất là sau buổi sáng nay, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, đây không phải là ý định của cô, quá nhiều ảo tưởng về sự thân mật sẽ chỉ khiến lúc chia lìa trở nên đau đớn hơn, càng không quen được.
Ngay từ đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Giang Thành hay ở đâu đó với bất kỳ ai, kể cả Trì Khâm.
Tương lai mà cô mong đợi, suốt cuộc đời chỉ liên quan đến chính bản thân mình mà thôi.