Trì miên - Chương 49: Quen tay hay làm
Lâm Miên nghe được câu nói cuối cùng của anh, cảm thấy mình nghe nhầm, cô ngơ ngác nhìn thuốc mỡ bị vết nước pha loãng trên ngón tay anh: “Không muốn.”
Cô nhớ đến lần trước ở nhà, lúc bôi thuốc mỡ một mình, hai chân dạng ra ngồi trên giường, từng chút một bôi thuốc vào phần bị ma sát đến đỏ bừng, cho dù có khóa cửa phòng ngủ, một mình mà vẫn cảm thấy xấu hổ.
Trì Khâm dán tới gần: “Mười hai tiếng đồng hồ trước, bạn học Lâm nói không có hạn cuối.”
Anh bóp một ít thuốc mỡ bôi ở đầu ngón tay cô:
“Yêu cầu thứ nhất lại từ chối à?”
Thuốc màu trắng đục dính vào đầu ngón tay, Lâm Miên muốn từ chối, nhưng như anh nói, đây là giao dịch đầu tiên của cô kể từ khi cô đề nghị, nên từ chối có vẻ không thích hợp.
“Yêu cầu hạ thấp một chút vậy.” Trì Khâm ôm lấy eo cô, bàn tay to bao lấy tay cô:
“Tôi giúp em.”
Bàn tay thon dài của chàng trai dẫn dắt cô theo, chậm rãi chạm vào giữa hai chân, nhìn vào bên trong thảm không nỡ nhìn, môi hoa vốn đóng chặt đã bị đụ đến mức hướng ra ngoài, âm vật nhỏ vẫn sưng tấy và đỏ tươi, ngón tay đưa vào, lỗ nhỏ lập tức bắt đầu đóng mở để mút ngón tay.
“Em biết mình nhiều hay ít nước không?”
Trì Khâm dùng tay còn lại vốn đang đặt trên eo thon đưa lên xoa bóp ngực cô.
Lâm Miên cố ý đè nén âm thanh, nhưng vẫn hừ thành tiếng, không để ý đến hai ngón tay cắm vào bên dưới, cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh: “Nhẹ thôi, ngực đều đau.”
Trì Khâm liếc nhìn thoáng qua khe hở trong chăn, bộ ngực trắng nõn vốn kiều nộn bây giờ dấu hôn cùng dấu tay đan xen, thậm chí cạnh núm vú còn có dấu răng mờ mờ, ánh mắt anh sâu thẳm:
“Là lần đầu tiên, không nhịn được.”
“Không tin.” Lâm Miên nhỏ giọng phàn nàn.
Kết quả là ngón tay của chàng trai đột nhiên đâm sâu vào giữa hai chân, âm cuối nhẹ nhàng đột nhiên thay đổi âm sắc, một dòng nước từ dưới cơ thể cô trào ra, ngón tay của cô cảm nhận được sự ướt nóng đột ngột bên trong.
Trì Khâm vẫn đang luôn tay bẻ mặt cô qua, màu mắt cô gái nhợt nhạt:
“Không tin cái gì?”
Lâm Miên cúi đầu không nói lời nào, bất luận cô trả lời như thế nào cũng có vẻ như đang quá quan tâm hoặc ghen tuông.
“Nói đi, Lâm Miên.”
Giọng Trì Khâm hơi hạ xuống, anh nhìn dáng vẻ cô gái lại bắt đầu như con chim cút trước mắt, khác với dáng vẻ bộc lộ nội tâm đen tối hay thù hận, vào một lúc nào đó cô chưa bao giờ thẳng thắn.
Lâm Miên bị anh nhéo cằm đền đau nhức, nước bọt sắp chảy ra, cô ấp úng mở miệng:
“Di động anh có rất nhiều tin nhắn của con gái, ngày thường cũng nghe thấy nhiều chuyện về…”
Lâm Miên cố tránh đi ánh mắt anh: “Còn có, về phương diện tình dục của anh rõ ràng rất lớn, ngày hôm qua làm cái kia cũng rất thuần thục…”
Nửa ngày Trì Khâm nghe thấy cô nói đứt quãng, bắt giữ được mấy từ ngữ mấu chốt, cắn răng nhìn dáng vẻ này của cô.
“Tôi cũng không quan trọng việc có là xử nam hay không, nhưng xuất phát từ an toàn của bản thân, còn trước khi giao dịch của chúng ta vẫn chưa kết thúc…”
Lâm Miên lặng lẽ giương mắt ngó anh, nhìn dáng vẻ: ‘Tôi đang rất tức giận’ của anh, vẫn dùng lá gan lớn nói ra mục đích cuối cùng:
“Tôi hi vọng anh cũng giữ mình trong sạch.”
“Rất tốt, Lâm Miên.”
Trì Khâm nhét chút thuốc cuối cùng vào trong nơi chật hẹp của cô, đột nhiên rút ngón tay ra, phát ra một tiếng “ba”, không có sự cản trở của ngón tay, ga trải giường dưới mông Lâm Miên lập tức bị xối ướt.
Cô vừa mới phát hiện, ga trải giường không biết được đổi từ lúc nào, vì ban ngày cô vẫn nhớ, cái kia không thể ngủ được nữa.
“Em còn rất rộng lượng.” Trì Khâm ghiến chặt quai hàm, trong mắt tràn ngập bão tố đang bị áp chế: “Chỉ nói trước khi kết thúc.”
“Em cho rằng đây là lần đầu của mình em sao?” Trì Khâm chán nản nửa ngày, không có chỗ phát tiết.
Lâm Miên trợn mắt không thể tin được, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trì Khâm, cô đã phủ định khả năng này, cô thử thăm dò anh: “Còn hôn thì sao?”
Một ánh mắt lạnh lùng đảo qua cô, sắc mặt Trì Khâm hiện lên mất tự nhiên:
“Phòng họp.”
Lần này Lâm Miên thật sự quá kinh ngạc, người vẫn luôn bị đồn thay đổi bạn gái bên cạnh liên tục, vậy mà là dạng này, nghĩ lại lần đó trong phòng họp, không thể lại tùy tiện ‘cưỡng hôn’. Vậy mà lại là nụ hôn đầu tiên của hai người, cô hơi oán hận.
“Anh thật tùy tiện.” Lâm Miên chẹp miệng: “Hôn người cũng tùy tiện.”
“Nói tốt nói xấu, nói gì cũng được đúng không?”
Trì Khâm cho rằng căn cứ vào việc ném hết mặt mũi của mình đi rồi, vậy mà cô vẫn luôn băn khoăn, cuối cùng người trước mặt vẫn tìm được lý do.
“Tôi còn tưởng anh quen tay hay làm…”
Gương mặt vốn đã đen xì của người nào đó, nghe thấy chữ cuối cùng, thò qua nhìn chằm chằm vào mắt cô:
“Không thể không thầy dạy cũng hiểu, hoặc là có thiên phú bẩm sinh sao?
Lâm Miên cúi xuống nhìn phía dưới khả quan phồng lên một bao, không tự chủ được nghĩ, đúng là người này rất có thiên phú bẩm sinh.
“Rửa tay rồi xuống dưới, tôi gọi cơm rồi.”
Trì Khâm kéo tay ngón tay cô qua, dùng răng cắn một cái ở đầu ngón tay, xoay người đi ra ngoài, Lâm Miên nhìn ngón tay vốn đang ướt đẫm của mình, bên trên có dấu răng, nhíu nhíu mày, Trì Khâm đúng là có “Thiên phú biến thái.”
Ở phòng tắm lau rửa một lúc lâu, cô nhìn dấu hôn trên cổ mình, muốn dùng quần áo che lại, nhưng vẫn không thành, cô dùng nước rửa tay nhiều lần, làm ngón tay trắng bệch, mặt trên vẫn có nếp gấp, vẫn còn cảm thấy chưa được sạch sẽ.
Sau khi xuống lầu, nhìn đồ ăn nhanh trên bàn ăn, nhất là khoai tây chiên, Lâm Miên cong ngón tay ra sau lưng nhìn Trì Khâm đang ngồi trên ghế với ánh mắt rất hứng thú nhìn cô.
Cô cảm thấy, Trì Khâm là một con quỷ hẹp hòi có thù tất báo.