Trì miên - Chương 48: Bôi thuốc
“Anh ra ngoài.”
Lâm Miên bị anh đỉnh lên, phía dưới vốn đã khó chịu, vặn vẹo cơ thể tránh về phía bên kia giường.
Cô còn chưa kịp cử động rời xa vài cm, người phía sau đã ôm lấy eo, thậm chí còn nhập sâu hơn trước, cơ thể Trì Khâm ẩm ướt, khác hẳn với Lâm Miên đã tắm sạch bọc khăn tắm, anh chỉ tùy tiện lau qua vài lần rồi lại dán vào.
“Không ra.” Trì Khâm ôm cô hoàn toàn vào trong ngực:
“Ngủ, có phải hôm qua cả đêm không ngủ phải không?”
Căn phòng yên tĩnh lại, bên ngoài mưa cũng đã ngừng từ sớm. Trì Khâm vừa mới kéo rèm lại, nên bên trong chẳng phân biệt được ngày đêm, cơ thể vì mới uống thuốc xong nên thấm ra lớp mồ hôi mỏng.
Lâm Miên vốn định cùng anh tranh luận thêm mấy lần nữa, nhưng tay Trì Khâm cứ vỗ nhẹ vào eo cô, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, như đang dỗ một đứa bé, môi anh dừng lại bên tai cô, hơi thở ấm áp lâu dài rơi xuống từng chút một.
Khi thuốc ngấm vào đầu, cô dần dần quen với dị vật đưa vào cơ thể, vừa rồi làm quá mạnh, phần dưới thân hơi đau nhức, bị đồ vật của anh dần dần làm cho nóng lên.
Đây là lần thứ ba họ ngủ cùng nhau, điên cuồng cũng tận hứng, Lâm Miên cảm thấy tình dục có một sức hấp dẫn độc đáo, vừa hoảng sợ vừa tò mò, mồ hôi đầm đìa, chẳng phân biệt ngày đêm làm một hồi, cho dù trời có sập xuống vẫn luôn có thể làm cho cô dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Lâm Miên bị mồ hôi thấm ra làm tỉnh một lần, sau lưng dấp dính dán vào ga trải giường, tóc dán vào gát trên cổ, cả người bực bội đến khó chịu, huống chi phía sau còn có người dán vào như lò sưởi, cô xoay người vài cái, loáng thoáng nghe được âm thanh oán trách của mình.
Lò sưởi phía sau cuối cùng cũng rời khỏi, sau đó là chiếc khăn lông ướt, xoay cô về một hướng, lau thật thoải mái, lại nặng nề đi vào giếc ngủ.
Lại lần nữa mở mắt, bức rèm được kéo ra một khe hở, bên người đã là ráng chiều, ánh đèn ấm áp sáng lên, Lâm Miên ngồi dậy trên giường, đầu óc vẫn còn đang ngây ngốc.
Ra mồ hôi vài lần, trên người cũng thoải mái hơn, cô ngồi ngơ ra ở mép giường, nhìn bên ngoài, biệt thự này chắc hẳn là ở trên núi, mây vờn quanh, rất bí ẩn cùng hiu quạnh.
“Nghĩ gì vậy?”
Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói quen thuốc, sau lưng dán vào một khối cơ thể, Lâm Miên bị anh ôm vào ngực, tay đặt bên hông xoa nhẹ phần thịt mềm, thúc giục cô trả lời.
“Anh đã từng nghe câu này chưa.”
Lâm Miên nhẹ giọng hỏi anh, đường núi tưởng chừng như rất cao, người bình thường không bao giờ có thể leo lên được, nhưng lại gần đến mức máy bay trực thăng có thể rơi xuống ở đây.
Trì Khâm nhẹ hôn vành tai cô, nơi nào của cô gái này cũng mềm mại.
“Nửa đời phấn đấu nhìn lên tòa nhà cao tầng 100 mét, nhưng đứa bé đang khóc trên nóc nhà lại là chủ nhân đời tiếp theo của nó.”
Lâm Miên ngủ u mê đầu óc ,cả người khó có được lúc mẫn cảm lại lo âu.
Động tác hôn cô của Trì Khâm dừng một chút, nhìn theo tầm mắt cô ra ngoài, nơi đây có thể thấy những tòa nhà cao tầng của Bắc Kinh, nhưng ánh đèn chen chúc sáng lên ở những ô cửa số sát nhau, đây là một buổi tối rất bình thường ở Bắc Kinh.
“Lâm Miên.” Âm thanh Trì Khâm nghiêm túc:
“Đi vượt qua nó.”
Trong lòng Lâm Miên không tránh khỏi rung động, Trì Khâm đã bảo cô đi vượt qua những thứ mà cô đã bị áp bức và muốn đầu hàng.
“Cao tầng như vậy, nhảy xuống đau đớn bao nhiêu.” Lâm Miên nghe thấy anh than nhẹ bên tai cô: “Sinh ra ở trên tầng cao chưa chắc đã tốt.”
Nơi sâu nhất trong trái tim cô như bị ai đó véo nhẹ một cái, ngập tràn đau đớn, nghi ngờ cùng mơ hồ, lần đầu tiên cô đến nhà Trì Khâm, cô đã nghĩ tới, nhưng Trì Khâm nhìn qua không chút để ý, trên thực tế tâm xa cách thực.
Thỉnh thoảng cô mới thoáng nhìn thấy.
Trì Khâm rũ mắt, thấy ánh mắt nghi hoặc lại mềm mại, nhéo má thịt mềm của cô, bình tĩnh nói:
“Chúng ta còn nhiều thời gian để hiểu nhau.”
Từ nhất xa lạ đến quen thuộc nhất, trên đời không có ai thích hợp để liếm láp* cho nhau hơn hai ta. (*ý có thể là liếm láp vết thương hay nỗi đau)
“Còn đau không.” Trì Khâm cúi đầu nhìn thấy vết trầy sát sưng đỏ bên đùi cô do bị cọ sát.
Nói đến đây Lâm Miên đã tức giận, quay đi không nhìn anh: “Anh nói xem.”
Hai má phồng lên vì bực tức, Trì Khâm đứng dậy, một lúc sau anh đem một lọ thuốc mỡ đến, dán vào giữa hai chân cô rồi nói:
“Bôi một ít thuốc mỡ vào.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngón tay dễ dàng thăm tiến vào bên trong cửa động, Trì Khâm cố ý khảy vài cái vào tiểu đậu đậu, vẫn ướt và trơn trượt, âm thanh Trì Khâm như nặng hơn: “Mới vừa làm xong còn ướt như vậy.”
Thân thể Lâm Miên không còn chút sức lực nào, đẩy tay anh ra:
“Tôi biết sao được.”
Đầu ngón tay Trì Khâm dính thuốc mỡ, chậm rãi bôi lên thành thịt của cô, đầu ngón tay đâm vào chỗ sâu, bị chất lỏng chảy ra làm ướt nhẹp, anh rút ngón tay ra nhìn thoáng qua, đầu ngón tay ánh nước.
Cố ý trêu đùa: “Bảo bối, dùng phương pháp chảy nước như thế, tôi bôi làm sao được.”
Mặt Lâm Miên đã hoàn toàn đỏ lên, lúc ngón tay Trì Khâm đi vào, phía dưới không chịu khống chế co rút lại, cô đã cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng.
“Tôi tự bôi, anh ra ngoài.” Lâm Miên nghiến răng nghiến lợi.
Trì Khâm nhướng mày: “Tự bôi?”
Hỏi xong, anh mới nhớ ra hồi chiến tranh lạnh cách đây không lâu, anh đã ném thuốc mỡ cho cô và không gặp lại nữa.
Trì Khâm nghĩ đến cô gái nhỏ rúc thành một khối, nằm trên chiếc giường đoan nhỏ hẹp kia, mình cúi xuống nhìn cô bé bị cọ sát thành màu hồng.
Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn thăm dò từng chút một, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong họng, nếu đôi mắt đỏ hoe rơi xuống vài giọt nước mắt thì càng tốt hơn.
Ánh mắt Trì Khâm ngày càng nóng lên, nhìn chằm chằm nơi cô bé sưng đỏ của Lâm Miên:
“Yêu cầu thứ nhất, làm trò trước mặt tôi, tự mình bôi đi.”