Trì miên - Chương 47: Bảo bối, cắm ngủ (H)
“Thật dâm!”
Trì Khâm cụp mắt nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê này, cúi đầu cắn vào miệng đang thở hổn hển của cô, côn thịt vốn đã ướt đẫm bên dưới của anh, không chút do dự hung hăng đâm vào cơ thể vốn đã ướt át không thành dạng gì của cô.
Đôi chân vốn đã yếu ớt không thể đứng vững của Lâm Miên bị anh bế lên, hai chân mềm nhũn đặt trên cánh tay Trì Khâm, chân dang rộng ra, côn thịt to lớn của anh cắm vào.
Bị nửa đẩy nửa đẩy về phía trước, Lâm Miên cúi đầu xuống, thậm chí có thể nhìn thấy đầu đỉnh đang chuyển động ở bụng dưới, đỉnh thành mọt khối, di chuyển.
“Phòng tắm lại đụ lần nữa?” Trì Khâm dán vào cô nói chuyện, ngữ khí nhìn như lại dò hỏi, thực tế đã đá cửa phòng tắm ra rồi.
“Tay đặt ở trên bụng.” Trì Khâm bế cô.
Lâm Miên bị anh đâm đến bủn rủn, trận làm tình kéo dài đến khó tin, dường như cô luôn đạt đến cao trào, tay vẫn đặt trên bụng.
Trì Khâm động thân, dương vật cọ xát vách trong non mềm, liên tục đánh vào tay cô: “Bảo bối, đụ em thật sướng.”
Lâm Miên quay đầu cô đi, anh đâm cô vừa nhanh và gấp đến mức cô không nói được, sức lực gần như cạn kiệt, nhỏ giọng rên rỉ.
“Bật đèn lên, bảo bối.” Trì Khâm bế cô đến chỗ công tắc đèn, đẩy cô về phía trước.
Lâm Miên dùng tay xoa xoa bụng, nhưng cô không còn sức nhấc lên, cô không muốn bật đèn, căn phòng tối tăm khiến cô cảm thấy an toàn hơn, dám buông thả bản thân:
“Đừng … bật đèn…”
Người phía sau cười nhẹ nói: “Cần phải bật.”
Lâm Miên không hiểu ý của anh, ngay sau đó, vật nóng ở đùi đẩy cô về phía trước, trước ngực chợt lạnh buốt, cô kinh hô hét lên.
Núm vú vốn đã căng cứng bị ấn mạnh vào công tắc, phòng tắm đột nhiên sáng lên, trước mặt cô là chiếc gương sáng sủa, sạch sẽ trên bồn rửa, Lâm Miên nhìn cả người mình phiếm màu hồng phấn.
Cặp đùi dâm dục mở rộng, âm vật sưng tấy, cô bé không ngừng bị côn thịt đáng sợ di chuyển ra vào, tiết ra chất lỏng dường như vô tận và dính trên côn thịt của Trì Khâm.
“Không được nữa…” Lâm Miên hô nhỏ, âm thanh mang theo âm rung, giữa chân đã tê rần, cao trào giống như chưa bao giờ qua đi.
Trì Khâm ép cô vào tường phòng tắm, gạch lát tường lạnh lẽo khiến cô rùng mình, một lượng lớn nước rỉ ra ngoài, cô chưa kịp hòa hoãn lại, một chân của cô lại bị nhấc lên.
“Lại để tôi đụ một lần?”
Trì Khâm dụ dỗ cô, bàn tay đưa xuống giữa chân, ngón tay đánh vòng quanh âm đế sưng to.
Đầu óc Lâm Miên vốn đã tan rã, toàn thân ngứa ngáy vì bị anh xoa bóp, vùng dưới cơ thể bị anh xoa bóp đều rất sưng tấy, giống như nếu dùng sức nhiều hơn một chút, cô sẽ tiểu ra mất.
“Thả tôi xuống…” Lâm Miên hơi quay đầu lại, vòi hoa sen không biết từ lúc nào đã được bật lên, lông mi ướt đẫm, nhìn không rõ Trì Khâm, nhưng phía sau lại là một thân hình cao lớn nóng bỏng, xâm nhập cô.
“Tôi muốn…” Lâm Miên cắn môi, cảm thấy thẹn không được, dưới thân bị nước vòi sen xối vào càng trướng, cô không nín được, “Tôi muốn đi WC.”
Bàn tay to của Trì Khâm vốn dĩ đang xoa âm đế, rút ra, vỗ vỗ nhẹ lên mặt trên cô bé, cơ thể Lâm Miên căng thẳng, thiếu chút nữa tè ra.
“Cứ như vậy đi.” Trì Khâm hôn sau vành tai cô.
Lâm Miên lắc đầu, nếu cứ thế tè ra, còn gì mặt mũi nữa.
Trì Khâm nhìn thấy cô cắn môi, dùng sức nghẹn, liên quan đến cô bé cũng dùng sức cắn anh, anh dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào môi cô bé , dùng ngón tay xoa xoa âm vật: “Tè ra, đừng cắn.”
Thấy Lâm Miên trước sau vẫn không chịu buông ra, Trì Khâm ấn vào âm vật phía trước, côn thịt của anh kích thích nhanh hơn, mỗi cú thúc đưa nó vào sâu nhất, khiến Lâm Miên đang cắn răng cũng tràn ra tiếng rên rỉ.
Lỗ tai Lâm Miên ù ù rung động, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách, Trì Khâm thấp giọng kêu rên,ngón tay anh nhanh chóng khua khoắng âm vật, đánh qua đánh lại.
Lâm Miên dồn hết sức lực, thả lỏng, không biết là cực khoái hay tiểu tiện, cô chỉ nghe thấy âm thanh thứ ba trong phòng tắm, một âm thanh tí tách khác với tần số của tiếng nước, dòng nhiệt theo giữa chân cô chảy xuống.
“Anh cút đi.” Lâm Miên mất sức lực, ghé vào trên gạch men sứ , dòng nước nóng dưới thân chảy đi theo nước vòi sen, cảm thấy thẹn đến rơi nước mắt, nhưng không muốn cho anh biết, đè giọng nhẹ nhàng mắng chàng trai.
Trì Khâm không để ý đến sự giãy giụa yếu đuối của cô, ôm cô vào lòng: “Sao lại khóc?”
Anh đưa ngón tay vào lỗ nhỏ của cô, rửa sạch bằng nước:
“Tôi rửa cho em.”
Lâm Miên kẹp chân, không cho anh tiếp tục động tác, trong lòng xấu hổ: “Tôi đã nói mình muốn đi vệ sinh mà.”
“Đừng khóc.” Trì Khâm dùng sữa tắm xoa chậm rãi lên cơ thể cô, một lát xoa xoa cô bé, một lát lại xoa xoa núm vú, động tác nhẹ nhàng, như cố ý trấn an, cơ thể cô gái nhỏ nhắn tạo cảm giác tuyệt vời trong vòng tay..
Anh quấn khăn tắm rồi bế người ra khỏi phòng tắm, cho đến khi đặt người lên giường, đôi mắt ánh nước của Lâm Miên vẫn còn đỏ, không chịu để ý đến anh.
Một bên nệm chìm xuống, Lâm Miên bị ôm, có thứ gì đó đáng ghét áp vào lưng cô, hơi thở anh phun ở bên tai ngứa ngáy.
“Bảo bối tè cũng đáng yêu.”
Trì Khâm kéo khăn tắm ra, cánh tay ôm lấy eo cô, âm thanh trầm khàn, mang theo ý cố dỗ dành chọc cho cô cười.
Lâm Miên trốn dưới chăn vẫn đỏ mặt, tên biến thái này sao lại có thể khen cô cả lúc đi vệ sinh?
Cô là người lớn lên trong áp lực, lần đầu tiên có người khích lệ mình như vậy, cho dù là dỗ dành, là trên giường, hay là làm tình.
Lầm Miên cảm thấy ngực khó có lúc mềm xuống, chăn bông bị người kéo ra, có đồ vật vừa nóng vừa quen thuộc áp vào mông cô, môi hoa vốn đã bị thúc cho mở dễ dàng để anh cắm vào trong.
Lập tức nhét đầy.
Cả người Trì Khâm dán lại đây, đồ vật bên dưới không có động tác nào khác, chỉ cắm vào:
“Bảo bối, cắm ngủ.”