Trì miên - Chương 42: Hôn lên chóp mũi
“Tôi là ai?”
Trì Khâm quỳ một gối trên thảm, cổ tay đặt lên mép giường, người trên giường ngơ ngác, hai mắt không mở, nhưng lông mi không ngừng run rẩy.
Nghe thấy anh hỏi, cũng không lên tiếng, nhỏ giọng hừ hừ giống như làm nũng.
Trì Khâm dùng tay trái nắm các ngón tay của cô, chơi đùa trong lòng bàn tay, như đang chơi một món đồ chơi, xoa nắn lúc nặng lúc nhẹ:
“Lâm Miên, tôi là ai?”
Ngón tay Lâm Miên bị nhéo đến ngứa ngáy, đầu cũng không còn khó chịu như vừa rồi lúc còn ở bên ngoài, toàn thân chìm vào trong đệm mềm mại, xung quanh thoang thoảng mùi hương của một người khác.
Cô nhướng mi nhìn lên trần nhà màu trắng, chiếc đèn chùm phía trên rất đơn giản và thanh lịch, phong cách khá lãnh đạm, không hợp với anh.
“Trì Khâm.” Cô lên tiếng, bởi vì nhiều giọng mũi hơn nên âm thanh mềm mại hơn so với bình thường.
Bên ngoài mây đen giăng đầy, bóng tối dày đặc, hơi thở ẩm ướt qua cửa sổ đang mở tràn vào phòng, một cơn bão sắp nổi lên.
Trì Khâm đứng dậy, đóng chặt cửa sổ lại, lúc nãy vội xuống dưới tầng nên quên mất cửa sổ tối qua vẫn còn chưa đóng vào.
“Tôi không còn sức.”
Lâm Miên quay đầu nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, thấm vào sợi tóc.
Cô không nói là do cô bị bệnh nên mất sức, hay là âm mưu này nhằm vào mình nên khiến cô mất đi tâm lực.
Trì Khâm cầm chiếc cốc trên bàn cạnh giường lên,viên thuốc màu xám trong cốc không có chỗ trốn, các hạt như chìm xuống đáy, anh còn đem theo một chiếc ống hút.
“Uống thuốc vào là tốt rồi.”
Lâm Miên như cún nhỏ cúi xuống ngửi ngửi, mày đẹp hơi chau lại, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Trì Khâm: “Không có bao con nhộng sao?”
“Sao đáng thương như vậy?”
Trì Khâm thấy cô tỏ ra yếu đuối, trong lòng cảm thấy buồn cười, chậm rãi đưa ống hút lên miệng cô: “Thuốc bao con nhộng đã hết hạn, ngồi dậy uống đi.”
Lâm Miên bám vào giường hơi nâng người ngồi dậy, chăn bông tuột xuống, cánh tay cùng làn da trước ngực bại lộ trong không khí, cô thấy áo khoác mình vứt loạn trên giường, lúc nãy cộm khó chịu nên đã vô thức cởi ra.
Quá mức tùy ý, bây giờ lại có chút co quắp.
“Hết bệnh rồi sẽ có sức.” Trì Khâm ngồi ở mép giường, cả người cao hơn so với Lâm Miên một cái đầu, bưng cốc chờ cô uống.
Nhân cơ hội này, Lâm Miên chỉ muốn phóng túng cho mình yếu đuối một chút, nhưng chưa đến mức phải làm phiền người khác, cô hé miệng cắn ống hút.
Uống một ngụm lớn, mực nước trong cốc trong nháy mắt giảm đi một nửa, khiến mình không còn cơ hội thở, Trì Khâm cảm thấy nếu anh không nắm ống hút đi lên, nhất định người này sẽ bị nhét đầy mồm.
“Uống xong rồi.” Lâm Miên nhẹ nhàng đẩy cốc ra, miệng đắng đến nói chuyện cũng cảm thấy khó chịu.
Vì bệnh, toàn thân cô gái héo úa, nhưng mặt cùng môi hơi phiếm hồng vì nóng, trán thấm ra một chút mồ hôi, tóc tai rối bù.
Ngực Trì Khâm mềm xuống, anh đẩy chiếc cốc ra xa, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, hơi thở thổi vào vành tai cô: “Bảo bối lợi hại quá.”
Tay còn lại luồn vào trong chăn, đặt sau eo cô, cơ thể cô ấm hơn bình thường một chút.
Lâm Miên nhìn mặt anh gần trong gang tấc, mũi Trì Khâm rất thẳng, ngày thường lạnh lùng hơn một chút, môi lạnh lạnh, chỉ là chạm nhẹ một chút.
Không mang theo bất luận ý gì sắc tình, có lẽ chính anh cũng không biết vì sao mình muốn làm như vậy.
“Tôi không phải trẻ con, đừng gọi là bảo bối…” Lâm Miên bĩu môi, vị đắng trong miệng đọng lại mãi không tiêu tan, cả người cô bị đắng đến tỉnh táo lại.
Trì Khâm mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra thứ gì đó, xé gọi giấy chặn miệng Lâm Miên: “Ai nói chỉ có trẻ con mới được gọi là bảo bối.”
Hương chanh nhàn nhạt tản ra trong miệng, áp xuống vị đắng của thuốc, cô liếc qua ngăn kéo anh vừa mở ra, bên trong có rất nhiều gói kẹo bọc có hương chanh.
Cô dùng hàm răng cắn kẹo cứng trong miệng, nhìn mặt Trì Khâm đang có dáng vẻ dỗ dành, cánh môi cùng mí mắt của anh rất mỏng, là diện mạo của kẻ bạc tình, đuôi mắt hẹp dài, mũi cao hẳng, vừa tự phụ lại xa cách.
Lúc này mặt mày dịu xuống, môi cong lên, âm thanh nói chuyện còn dịu dàng hơn ngày thường một chút.
Sợ bóng tối dẫn đến mất ngủ, mất ngủ sinh ra cảm giác thích đường…là vị chanh.
Bọn họ rất giống nhau, bất kể là thân phận hay xuất thân như thế nào, nếu cô biết bất kỳ điểm tương đồng nào, cô sẽ dừng lại rồi đưa mắt nhìn người bạn đồng hành hiếm hoi trong thế giới dơ loạn này.
“Anh thật phiền.” Lâm Miên mắng anh, cô chưa bao giờ được gọi bằng cái tên trìu mến như vậy, Trì Khâm hé miệng áp tới.
Môi dột nhiên bị người khác túm lấy, dùng ngón tay nhéo nhéo, Lâm Miên cảm thấy bây giờ cô nhất định nhìn giống như một con vịt, Trì Khâm cười đến mức lồng ngực run lên:
“Được rồi? còn sức chửi sao?”
Phòng không bật đèn, đang là ban ngày nhưng vì mây đen kéo tới, nên trong phòng có vẻ mờ mịt, đột nhiên bên ngoài lóe lên một tia chớp, trong chốc lát lóe lên ánh sáng trắng.
Theo đó lòng Lâm Miên run rẩy, cô chưa kịp phản ứng lại, một tiếng sấm rền vang, dường như muốn xé rách cả bầu trời thành phố.
Phản ứng theo bản năng của Lâm Miên cũng giống như vậy, cô nhào vào vòng tay Trì Khâm, dùng ngón tay nắm chặt áo anh đến khớp xương trắng bệch, áp tai vào bụng nhỏ của anh.
Trì Khâm bị cô nhào vào nên cơ thể suýt không ổn định, có thể nhìn thấy được bả vai cô đang run rẩy, anh đặt tay lên gáy Lâm Miên, hạ giọng dỗ dành:
“ Sợ cái gì, không phải có tôi ở bên cạnh sao?”
“Hôm nay tôi hút rất nhiều thuốc.” Lâm Miên cảm thấy trái tim mình cũng bị liên lụy, coi như đây là một lần cô sinh bệnh công chúa đi.
Nước mắt chảy dài trên má cô, thấm vào trên quần áo Trì Khâm, giọng cô nghẹn ngào, không thể nói thành lời:
“Nhưng tôi… vẫn cảm thấy rất khó chịu…”