Trì miên - Chương 41: Đêm mùa thu
Hôm nay Bắc Kinh không còn oi bức như những ngày qua, đôi chân Lâm Miên tiếp xúc với không khí lúc bị gió thổi nên mát lạnh, nhưng cơ thể Trì Khâm lại rất ấm áp, mang theo hương cam đặc trưng của anh.
“Cá cược lớn như vậy?” Trì Khâm nhướng mày khi nghe cô nói không có giới hạn cuối, trong lòng anh thật sự có chút hưng phấn khó tả, đặt tay lên vòng eo thon của Lâm Miên.
Lâm Miên không đáp lại, không cho đủ nhiều ngọt ngào, làm sao có thể khiến anh đồng ý? hình như cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Sau khi vấn đề được giải quyết, trong lòng vẫn luôn trống rỗng cùng hoảng loạn cũng dịu xuống, cả người cô chợt cảm thấy thả lỏng hơn.
Đầu óc choáng váng, nặng nề. Mũi cô như bị nhét bông gòn, chỉ có thể há miệng thở hổn hển, đôi mắt khô khốc đau nhức, cô kiềm chế hít nhẹ một hơi đề phòng có thể cọ vào áo của Trì Khâm.
Trì Khâm vặn bả vai cô lại, đối diện với sự yên tĩnh của cô:
“Còn bảo không khóc?”
Thấy cô mở to mắt mê hoặc, có vẻ không tỉnh táo lắm, anh dùng tay sờ lên mặt cô để xác nhận nhiệt độ không bình thường.
“Đừng ngủ.”
Trì Khâm dùng sức nhéo mặt cô, đội mũ bảo hiểm lên đầu, mái tóc vốn đã rối bù giờ càng nhìn loạn không chịu nổi.
Anh sải bước lên xe, kéo tay Lâm Miên đặt bên hông mình, giọng nói nghiêm túc cảnh cáo: “Nắm chặt áo của tôi vào.”
Trong lúc đang đi xe, anh không thể tưởng tượng được nếu Lâm Miên buông tay sẽ nguy hiểm thế nào, khởi động xe rồi giảm ga chỉ bằng một nửa tốc độ bình thường.
Cách vài phút lại đưa mắt xuống nhìn đầu ngón tay cô đang nắm chặt áo anh.
“Lâm Miên, mở mắt.”
Lâm Miên đã vô thức nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng Trì Khâm nên cố gắng mở mắt ra, tiếng gió vù vù bị mũ bảo hiểm chặn lại, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh.
“Vì sao không thể làm luật sư nữa?.”
Trì Khâm muốn cô phải tỉnh táo, nên nói chuyện để phân tâm.
Lâm Miên dán cơ thể mình vào sau lưng anh, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tấm lưng dày rộng và an toàn của đàn ông, tấm lưng của chàng trai cứng cỏi đầy cơ bắp, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được xương sống của Trì Khâm.
Cô áp trán vào lưng anh, ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của Trì Khâm, nước mắt chảy xuống theo hốc mắt, nhỏ xuống mũ bảo hiểm: “Tôi bị phân vào lớp khoa học tệ nhất.”
“Nói to chút.”
Trì Khâm chỉ có thể nghe được giọng nói ong ong của cô qua chiếc mũ bảo hiểm, không màng những ánh mắt liếc nhìn của người qua đường, nghiêng đầu gọi Lâm Miên.
“Tôi nói, tôi bị phân tới lớp khoa học kém nhất, tôi muốn học văn.”
Lâm Miên gần như dùng hết sức lực hét lên bốn chữ cuối cùng, tiếng vang từ mũ bảo hiểm khiến lỗ tai cô tê dại.
Cô trố mắt, xe bỗng nhiên dừng lại.
Nhìn Trì Khâm phanh lại dừng trước cửa một căn biệt thự lớn, Lâm Miên đưa tay lên cởi mũ bảo hiểm nhưng làm thế nào cũng không cởi ra được. Trì Khâm quay đầu lại rút nó ra như nhổ một củ cà rốt, xoa xoa mái tóc đang loạn càng loạn thêm:
“Tôi nghe thấy rồi, ngủ một giấc rồi lại nói tiếp.”
Lâm Miên theo anh vào bên trong, sạch sẽ, sáng sủa, ngăn nắp, xa hoa, so với khu dân cư nhỏ bé lạnh lẽo và đổ nát ở Giang Thành, nơi này có vẻ càng phù hợp với anh hơn.
Không đúng, đây vốn cuộc sống của anh, Giang Thành là nơi anh đi sai hướng.
Trì Khâm mở cửa một căn phòng, trên bàn trong phòng ngủ có mô hình và tai nghe, trên giường còn đầy những dấu vết của người đã ngủ qua.
“Đi vào nằm xuống, tôi đi tìm thuốc.”
Trì Khâm đẩy lưng cô, nhét người vào chiếc chăn lúc sáng anh còn nằm. Đầu óc Lâm Miên trống rỗng, nhìn chằm chằm vào Trì Khâm đang đứng trước mặt cô.
Sự thật là cô thường xuyên bị ốm, cảm lạnh và ho là chuyện bình thường, cô sinh khó và tư thế thai nhi bất thường, hai năm đầu sau khi sinh ra cô đã bị ốm khi trời có gió lạnh, lúc đó Lâm Cẩm Nguyên cùng Diệp Thanh vẫn rất tình cảm, cô vẫn luôn đem thuốc treo lên cổ mình.
Bệnh công chúa là do mệnh công chúa dưỡng ra, sau này cô và Lâm Cẩm Nguyên sống trong một tòa nhà đổ nát, có khi vào mùa đông không có tiền dùng máy sưởi ấm trong nhà, cô lại đổ bệnh và sống sót nhờ một chiếc chăn bông.
Sau này, cô hiếm khi để mình bị ốm.
“Đừng nhìn tôi, nhắm mắt.”
Trì Khâm dùng bàn tay to rộn của anh quét mắt cô, tầm nhìn chìm vào bóng tối, hàng mi dài của Lâm Miễn khẽ run lên, nhưng cô vẫn không tiếp tục mở mắt nữa.
Trì Khâm đi xuống tầng dưới, vào phòng đã lâu không về lấy hộp y tế, kiểm tra ngày tháng, đun nước và pha thuốc, động tác rất thuần thục, anh cầm cốc bước vào phòng ngủ, người trên giường đã ngủ rồi.
Áo khoác của cô vứt trên giường, Trì Khâm đến gần, chuẩn bị đánh thức cô dậy uống thuốc rồi lại ngủ tiếp, anh rũ mắt xuống, nhìn thấy hàng mi đã ướt đẫm nước mắt từ khi nào, dính thành từng cụm, giống như một con quỷ nhỏ đáng thương.
Anh vỗ nhẹ bả vai Lâm Miên: “Uống vào rồi ngủ tiếp, sẽ khỏi nhanh hơn.”
Người trên giường không mở mắt, gương mặt nhỏ nhắn thuận thế đặt vào lòng bàn tay anh, độ nóng hơi cao, cọ cọ trong tay anh vài lần, rầm rì tiếng gì đó. Tay cũng nắm chặt lấy ngón tay anh.
Giống như một đứa trẻ mới biết nói muốn bám lấy người.
Giọng nói cũng mềm mại dấp dính, như giọng mũi:
“Ở lại với tôi…”