Trì miên - Chương 40: Trò chơi trúc trắc
Lâm Miên đi đến dưới tàng cây, nhìn con chim ngậm sương trên cành lá rồi bấm số điện thoại.
Sau khi chuông reo lên hồi lâu, đầu dây bên kia mới ấn chấp nhận, mang theo dáng vẻ thiếu kiên nhẫn cùng hung hãn vì bị đánh thức: “Ai?”
“Hôm nay là ngày cuối cùng của một tuần, tôi đã thực hiện lời hứa của mình.”
Giọng Lâm Miên cũng không khá hơn trước là bao, cuối cùng cô cũng sắp đi ngược lại sự lựa chọn của mình trong tiết học tâm lý.
Dù chỉ một chút, một cảm giác chán nản khi cô phát hiện ra và phủ nhận.
Lâm Miên băn khoăn không biết liệu cô có lợi dụng người mình thích hay không, cho dù đi ngược lại với ý tưởng ban đầu của cô, ít nhất cũng phải làm cho nó dễ nghe hơn một chút, không cần phải là lợi dụng.
“Em làm sao vậy?”
Trì Khâm đã tỉnh táo hơn, Lâm Miên chưa từng chủ động đi tìm hay gọi điện thoại cho anh, hơn nữa hôm qua anh vừa chọc tức cô, cho nên lúc này cứ thế ấn nghe lại không nghĩ ra người gọi đến sẽ là cô.
Nghe giọng nói của Lâm Miên có cảm giác không ổn.
Lâm Miên còn nghĩ đến lúc nãy Hứa Nhiên hỏi cô vì sao lại là Trì Khâm, là vì anh nguy hiểm và điên cuồng đến mức có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần đắn đo.
Giọng điệu của chàng trai bên kia di động trở nên nghiêm túc, mang theo cảm giác bị áp bức uy hiếp, mơ hồ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt: “Nói chuyện, làm sao vậy?”
“Tôi không thể làm luật sư nữa.” Lâm Miên nhẹ giọng nói.
Luật sư chỉ là một kế hoạch, điều cô muốn nói căn bản chính là sự thay đổi mà cô đã dày công chuẩn bị cho bản thân mình trong tương lai.
Dù có biểu hiện bình tĩnh và tự tin đến đâu thì cô cũng chỉ là một học sinh cấp 3, cô không chắc chắn về kỳ thi đại học trong tương lai của mình, không biết liệu mình có bất lực nhìn bản thân chìm xuống ở một nơi ngư long hỗn hợp thấp kém nhất như lớp khoa học tự nhiên hay không.
Liệu Nhan Kinh có tiếp tục dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng được để phá hủy mọi thứ lần nữa không, lần này là chuyện phân lớp, nếu tiếp theo là việc thi đại học thì sao, hoặc là cô sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Giang Thành.
“Đứng ở đó không được đi đâu cả.”
Tốc độ âm thanh của Trì Khâm rất nhanh: “Gửi vị trí cho tôi.”
Lâm Miên nghe lời làm theo, có học sinh lục đục đi ra ngoài ăn sáng, cô còn mặc váy ngủ, khoác áo khoác nhìn chẳng ra làm sao, do dự có nên về ký túc xá thay bộ quần áo khác hay không.
Nghĩ đến đã có chuyện cần nói với Trì Khâm, ít nhất hôm nay nên thuận theo một chút.
Cô đứng phát ngốc dưới gốc cây, thậm chí không biết Trì Khâm sống ở đâu tại Bắc Kinh, cũng không biết phải mất bao lâu mới đến được đây, cô cúi xuống véo cẳng chân mình mấy cái.
Đột nhiên, tiếng gầm rú của xe máy từ xa truyền đến, Lâm Miên còn chưa đứng thẳng dậy, nhìn chiếc lốp xe dừng lại ngay trước mặt, bụi bặm làm mờ mắt, cô nheo mắt đứng thẳng lên. Trì Khâm mặc áo thun đen, mũ bảo hiểm treo trên tay lái, đôi chân dài bước xuống khỏi xe.
“Khóc?” Lâm Miên nhìn anh đột nhiên dán lại gần, không đợi cô phản ứng đã ấn cô vào trong lồng ngực anh.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp hoàn toàn trái ngược với cơ thể ở bên ngoài cả đêm, cô muốn trả lời nghiêm túc nhưng lại không nhận ra sự yếu ớt trong giọng nói của mình: “Không.”
Trì Khâm không buông ra, lúc mới dừng xe lại đã thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, cho dù có nhắm mắt lại anh cũng thấy được ánh nước, ngoại trừ lúc anh tàn nhẫn với cô trên giường, anh chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Miên khóc vì bất cứ chuyện gì.
Lần này, xem ra là bị ấm ức rất nhiều rồi.
Anh nhẹ vỗ vỗ lưng cô, giọng điệu cũng nhu hòa xuống:
“Nói có chuyện gì, về sau muốn làm luật sư tôi mở phòng luật là được, ai có thể ngăn em không được làm luật sư?”
“Tôi muốn làm một việc.” Lâm Miên lẩm bẩm, cô không chắc Trì Khâm có đồng ý hay không.
Lâm Miên nắm áo sau lưng anh: “Tôi muốn trả thù rất nhiều người.”
Trong lòng Trì Khâm, cô vốn không phải là người tốt, không cần thiết phải quanh co lòng vòng.
“Được.”
Trì Khâm cũng không có gì phải ngạc nhiên, cô vẫn luôn làm việc không được trôi chảy, muốn trả thù hay trả thù ai cũng chỉ là dự kiến trong lòng, nhưng cô lại nói rõ ra với anh, vậy chính là có ý khác.
“Tôi muốn, anh giúp tôi.”
Vì bạn không thể chắc chắn, nên tốt hơn hết hãy nắm bắt cơ hội duy nhất ngay bây giờ.
Trì Khâm nhìn vẻ mặt mềm mại của cô, lần trước cô đã nói qua về Hứa Nhiên, sau này cậu ta cũng sẽ trở nên vô dụng, hôm nay cô nói với anh rằng cô đã thực hiện lời hứa của mình. Lần này đến lượt anh à, lần sau anh đã không có giá trị gì, kết quả sẽ thế nào?
Anh không biết mình trong lòng Lâm Miên cảm tình sẽ kéo dài được bao lâu, anh nghĩ nếu luôn có cảm tình này thì giá trị của anh sẽ được kéo dài vô tận.
“Có thể, tôi có điều kiện.”
Lâm Miên cũng không kinh ngạc, cô cùng Trì Khâm giống nhau, đều không phải vì một người muốn sống muốn chết gì đó, hay vô tư dâng hiến, bọn họ là vì ích lợi của bản thân, làm việc vì chính nội tâm của mình.
Cô dám hỏi Trì Khâm, không phải vì cô có niềm tin vào sự giao thoa giữa hai người, mà vì dựa vào sự hứng thú của Trì Khâm dành cho mình, hòa thượng chưa được đến làm tiền đặt cược.
“Thành giao, không có hạn cuối.”
Lâm Miên lên tiếng.