Trì miên - Chương 39: Dũng sĩ
Nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi sáng ở Bắc Kinh vẫn có sương mù ẩm ướt và lạnh lẽo, trên người Lâm Miên mặc một chiếc áo khoác mỏng, hai chân tiếp xúc với gió lạnh. Bệ đá bên ngoài bồn hoa đã được cô ngồi sưởi đến ấm lên rồi.
Cô ngước lên khi nghe thấy tiếng người nói.
Hứa Nhiên thở phì phò đứng trước mặt cô, đầu tóc rối bù như vừa mới tỉnh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, quần áo mặc cũng qua loa.
“Thật xin lỗi.” Cậu lại nói một lần, thường đến với vẻ khéo léo ôn nhu, lúc này lại vừa vội vã cùng chật vật.
Chân cẳng Lâm Miên tê dại vì ngồi lâu, nhưng không đứng lên:
“Cậu không có gì phải xin lỗi tôi cả.”
Lúc đó cô lợi dụng Hứa Nhiên, sự thất bại này có thể liên quan đến nhiều người, nhưng người duy nhất không liên quan là cậu, cô nhớ tới lần trước khi lên xe bus đến Bắc Kinh, Hứa Nhiên lo lắng xin lỗi, nói có việc gì thì đến tìm cậu.
Quả nhiên ở cái thế giới của người lớn cho sói ăn hổ, cân nhắc lợi hại thì cô vẫn còn quá non nớt.
“Tôi có thể giúp cậu chuyển lớp.”
Hứa Nhiên nắm chặt hai tay, cậu nhìn cô gái quá yên lặng cùng bình tĩnh trước mặt, có một dự cảm nào đó ngày càng mạnh mẽ.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Mặc dù Lâm Miên tàn nhẫn và ích kỷ nhưng cũng có lỗi với cậu:
“Hôm nay tôi cũng định đi tìm cậu.”
Cô cầm hộp thuốc lá trong tay lên, lấy điếu thuốc ra cắn trong miệng, sương khói lượn lờ.
Hứa Nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá, nhíu mày lại, đây là lần đầu cậu nhìn thấy Lâm Miên hút thuốc, không giống như những nữ sinh mà cậu bắt được hay đứng trên sân thượng hút thuốc, Lâm Miên không cười đùa cũng không trêu chọc nhìn người khác.
Bàn tay cô trắng nõn, kẹp điếu thuốc lá mỏng manh, sương khói lượn lờ, phảng phất như càng xa cách hơn, mặt cúi xuống nhìn làn khói tàn, cho dù thế giới này có sụp đổ, cô cũng quái gở muốn nhìn ngọn lửa thiêu đốt bản thân mình.
“Cậu hút không?” Lâm Miên không nhìn cậu, chỉ hỏi.
Trong lòng Hứa Nhiên bỗng nhiên trầm xuống: “Cậu muốn nói gì?”
Cậu hay bị viêm mũi, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cậu, khi phấn hoa tràn ngập trong không khí, chính vào mùa đó là lần đầu tiên cậu để ý tới Lâm Miên, cô lấy từ trong cặp sách ra một chiếc khẩu trang rồi đưa cho cậu.
Cô sẽ không thể không biết.
“Cậu thấy đấy, tôi hút thuốc, lợi dụng cậu, cũng không phải dáng vẻ như trong tưởng tượng của cậu.”
Lâm Miên giương mắt nhìn cậu, ánh mắt cô trong sáng hồn nhiên, nhưng ngoài miệng nói lời lạnh lùng: “Từ nay về sau chúng ta là người xa lạ.”
“Là vì tôi không có giá trị, hay vì cậu không phải là dáng vẻ mà tôi tưởng tượng?”
Hứa Nhiên vội vàng, những vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, trước sau chỉ đứng ngoài một khoảng cách nhất định với cô:
“Ai có giá trị hơn tôi, ai thích dáng vẻ chân thật nhất của cậu?”
Lâm Miên không nói gì, không cần phải nói gì với cậu, cô chưa bao giờ nói chuyện với người khác, trong lòng cô Hứa Nhiên chỉ chính trực hơn so với người thường mà thôi, không có gì đặc biệt.
“Trì Khâm sao?”
Cuối cùng Hứa Nhiên cũng nói ra cái tên mà cậu đã kìm nén trong lòng bấy lâu.
Cậu nghi ngờ bao nhiêu, lại sốt ruột bấy nhiêu, từ việc gặp được Trì Khâm ở hành lang, rồi mãi cho đến sự thật không thể che giấu chút nào ở phòng y tế.
Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng và thờ ơ của Lâm Miên cuối cùng cũng trở nên có cảm xúc: “Ý cậu là gì?”
Ánh mắt của cô không phải hoảng loạn, là cảnh giác, trong lòng Hứa Nhiên khó chịu, sự cảnh giác đó cho thấy cô chưa bao giờ thật sự muốn đến gần cậu, trong lòng Lâm Miên, cậu cũng là một trong số những người có thể quay lưng lại, làm tổn thương cô.
Vậy người kia thì sao, có được sự tin tưởng của Lâm Miên hay không?
“Tôi sẽ không nói cho ai, tôi muốn biết vì sao lại là Trì Khâm.”
Trong mắt mọi người, anh ta lạnh lùng vô cảm, lại là một chiếc hộp bí ẩn nạm những viên kim cương đắt giá, lúc đến gần và mở nó ra sẽ phát hiện ra đó là một quả bom được dán mác”nguy hiểm”, độ nguy hiểm cao và không đáng tin cậy.
“Tôi không cần phải nói với cậu.” Lâm Miên thật sự trở thành một người xa lạ kể từ khi cô nói những lời đó.
Hứa Nhiên hiểu rõ, cậu kiềm chế bản thân, quá nhiều ràng buộc, không phải là đối thủ của Lâm Miên, hơi chua xót nhìn Lâm Miên đứng lên, có lẽ đã ngồi rất lâu, cơ thể cô lung lay rồi rất nhanh đứng vững lại, không cho cậu một cơ hội đưa tay ra.
Thân hình cô độc rời khỏi tầm mắt của cậu, đưa mắt nhìn, chỉ còn những tàn thuốc còn xót lại.
Cậu cũng đắm chìm trong sự ngưỡng mộ cùng thổi phồng của mọi người, ngay từ khi gặp Lâm Miên, cậu đã cảm thấy mình là bạch mã hoàng tử, Lâm Miên là cô bé lọ lem, nhất là vào buổi tối hôm đó, Nhan Kinh cùng vài người bắt nạt Lâm Miên, cảm giác trong lòng bành trướng chẳng khác gì đang đau khổ.
Chỉ là giờ phút này, nhìn Lâm Miên bình tĩnh kiên quyết không bao giờ cam chịu khom lưng cúi đầu, cậu lại lật đổ quá khứ.
Lâm Miên là một dũng sĩ đấu tranh anh dũng, một dũng sĩ điên cuồng đang trưởng thành dưới áp lực.
Cậu mới là công chúa, hạt đậu Hà Lan được nuôi trong nhà kính.