Trì miên - Chương 38: Sự khởi đầu
Cô ngẫu nhiên kiểm tra điểm số của một vài lớp nữa, rõ ràng năm nay vẫn được phân chia theo điểm số, nhưng cô lại trở thành ngoại lệ duy nhất trong lớp.
Lâm Miên tìm WeChat của cô chủ nhiệm: “Cô giáo ạ,tại sao em lại được phân vào lớp khoa học ? Đơn đăng ký của em là do đích thân em giao cho cô.”
Mười hai giờ, một người phụ nữ đang mang bầu sáu tháng vẫn còn thức, Lâm Miên nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập” trên màn hình.
Không phải giáo viên nào cũng có đạo đức, cũng như không phải ba mẹ nào cũng yêu thương con cái, đi đến nơi nào cũng luôn có bóng tối.
“Đơn chọn lớp của em điền khoa học tự nhiên.”
“Vậy xin cô cho em biết, tại sao em lại phải xếp ở lớp cuối cùng nếu theo tỷ lệ thang điểm?”
Bên kia gõ rất nhanh: “Chính sách chia lớp mới, học sinh giỏi hỗ trợ cả học sinh yếu kém”.
Lâm Miên gần như cười nhạo một tiếng, chẳng lẽ quy định này chỉ dành cho người duy nhất trong lớp là cô thôi sao?
“Lâm Miên, cô biết em lo lắng, nhưng đây là quy định của trường, cô không thể làm gì được. Cô tin rằng em có thể có tương lai tươi sáng ở bất kỳ lớp học nào.”
Lâm Miên lạnh mặt nhìn, trong đầu nhanh chóng quay cuồng không biết nên dùng biện pháp nào để đảo ngược tình thế, không khó để đoán rằng những thứ này chẳng qua là tác phẩm của Nhan Kinh.
Điều đó chứng minh rằng đã có chuyện gì đó ngoài ý muốn đã xảy ra khi cô cố gắng lợi dụng Hứa Nhiên để ngăn chặn Nhan Kinh.
Lâm Miên nhẹ nhàng rời khỏi giường, hành lang tối tăm, chỉ có biển báo lối đi an toàn màu xanh lá cây nhấp nháy, cô nhìn chằm chằm vào đèn đường bên ngoài, trước ký túc xá là những tòa nhà văn phòng cao chót vót, vẫn có thể nhìn được một góc sự thịnh vượng của thành phố Bắc Kinh này.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên ở hành lang, là số lạ, Lâm Miên nhấc máy, lặng lẽ chờ người đối diện lên tiếng trước.
“Món quà mới, mày có thích không?”
Lâm Miên nghe thấy âm thanh của cô ta, dường như đã qua mấy đời, hỏi Nhan Kinh:
“Vì sao trả thù bà ấy, lại muốn tìm đến tao?”
“Tao sẽ làm. Chỉ cần nhìn thấy mày là tao lại nhớ đến dáng vẻ nịnh nọt và đáng khinh của mẹ mày. Ai bảo mày luôn xuất hiện trước mặt tao?”
Lâm Miên biết điều này rất ấu trĩ buồn cười, nhưng vẫn muốn hỏi: “Chúng mày vẫn hông kiêng nể gì như vậy à?”
Tiếng cười đắc ý của cô gái phát ra từ trong di động, cười nhạo sự sa sút của cô sau khi thua cuộc:
“Đúng vậy, không phải mày muốn lợi dụng Hạ Nhiên sao? Lâm Miên, mày thật lố bịch, quan chức bảo vệ lẫn nhau, ba cậu ta cần hợp tác với ba của tao, sao có thể giúp mày được?”
“Cơ mà mày có năng lực khiến Hứa Nhiên toàn tâm giúp đỡ, đáng tiếc còn chưa đủ tuổi.”
Mũi Lâm Miên nghẹn lại, mắt có chút chua xót.
“Không phải mày luôn nghĩ mình là học sinh giỏi sao? Để tao xem mày có thể tiếp tục thanh cao làm học sinh giỏi nhất của lớp kém nhất như thế nào.”
Cắt đứt cuộc gọi, khuôn mặt Lâm Miễn bị ánh đèn đêm ngoài hành lang làm cho đau nhức, ba của Nhan Kinh là một doanh nhân nổi tiếng ở Giang Thành, còn ba của Hứa Nhiên là phó giám đốc giáo dục. Có lẽ trường trung học này chỉ là một nơi được điều hành bởi chính trị và quyền lực.
Mà cô, đang cố rung cái cây một cách phù du.
Nhưng con đường duy nhất và cuối cùng đã bị phá hủy.
Không có ai kiểm soát ra vào nên cô mặc áo khoác rồi rời khỏi khu ký túc xá, cửa hàng tiện lợi 24 giờ trong khu sinh hoạt chung đang sáng đèn, Lâm Miên đi vào không có mục đích gì, chỉ tìm nơi có ánh sáng.
Một đêm dài này, tàn thuốc dưới chân cô đã thảm không nỡ nhìn.
Cũng ngắn ngủi, chỉ có thể làm cho cô đưa ra một số lựa chọn không hoàn hảo.
Nắng sớm mờ mờ, di động của Lâm Miên lại chấn động một chút, là một bức ảnh.
Sau khi thức suốt đêm, mắt cô đỏ hoe, xót xa nhưng vẫn chớp mắt mấy lần, bức ảnh là người phụ nữ nhẹ nhàng sờ bụng mình đứng trước cửa khoa phụ sản.
Lâm Miên nhếch môi, thắc mắc tại sao mẹ mình muốn sinh con lại không nói cho mình biết.
Tiếp theo là một tin nhắn: “Nói xem, nếu tao đẩy bà ta thì sao?”
Lâm Miên không rảnh trả lời cô ta, bấm gọi điện luôn qua cho Lâm Cẩm Nguyên, bên kia có lẽ còn đang ngủ, cô gọi không ngừng, đầu bên đó không kiên nhấn ấn nghe điện.
“Muốn chết?”
“Bà có thai.”
Bên kia im lặng một lát: “Sao lại biết?”
Giọng nói của Lâm Miên trở nên khàn khàn sau một đêm làm càn, nghe không dễ chịu chút nào, hơi đáng sợ: “Bà lại dùng thủ đoạn bức vua thoái vị sao? lúc trước lợi dụng tôi thất bại còn chưa đủ phải không?”
“Đó là vì mày là con gái.”
Lâm Cẩm Nguyên chửi ầm lên, tựa như Lâm Miên đã mạo phạm tới hi vọng tương lai của bà: “Trách mày cũng vô dụng.”
Lâm Miên nghe Lâm Cẩm Nguyên nói lời ác độc, lâu lắm không gặp mẹ của cô, suýt chút nữa đã quên, lần bạo lực đầu tiên trong đời cô là đến từ người thân ruột thịt của mình.
Là ai đẩy bả vai cô, bóp chặt cổ cô, là Nhân Kinh, là mẹ cô, là chủ nhiệm lớp không đạt được gì từ cô, là mọi người đang xem náo nhiệt, còn có…
Bọn họ đứng sau cường quyền chân chính coi rẻ người vô tội là cô.
Lâm Miên cúp di động, mặt vô cảm gõ chữ trả lời Nhan Kinh:
“Cố gắng lên.”
Cô tàn nhẫn và đầy mưu mô, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô cần một đồng minh, một người mà cô tin tưởng, người có thể chống lại cường quyền của kẻ mạnh.
Nhưng cô, phải dùng cái gì để bảo đảm cho cuộc giao dịch kéo dài này.
Đúng lúc sau lưng vang lên tiếng bước chân, có lẽ đã nhìn thấy tàn thuốc lá dưới chân cô, hoặc là dáng vẻ chán nản của cô, tiếng bước chân dừng lại bên ngoài, cách vài bước:
“Lâm Miên, thật xin lỗi.”