Trì miên - Chương 37: Tận đáy
Đầu lưỡi của cô ngoan ngoãn vụng về lướt trên môi Trì Khâm, không có kỹ xảo liếm láp, Trì Khâm xoay người ôm lấy eo Lâm Miên, ôm cô vào lòng.
Eo trong tay rất nhỏ, anh bóp chặt nơi hõm vào, muốn ôm cô lên đùi mình rồi hôn. Chân của hai người rất gần nhau, giống như cơ thể họ không hề cảm nhận được sức nóng của nhau.
Trì Khâm hơi dùng lực xoa thịt má mềm mại của cô, gia tăng nụ hôn trúc trắc do lầu đầu người này chủ động, câu lấy đầu lưỡi Lâm Miên rồi mút vào, giữa môi răng của cô ướt nóng, như mãi có hương vị vải thơm ngọt.
“Anh sẽ mua cho em thật nhiều sữa vải thiều.” Trì Khâm dùng răng ngậm môi cô, giọng anh khàn khàn,hôn cô say đắm.
Lâm Miên hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh, bị hôn đến đầu óc phát ngốc, khó được trả lời theo: “Rất nhiều là bao nhiêu?”
Trì Khâm sửng sốt, tại sao anh lại muốn mua sữa vải cho cô, là để ăn sáng hàng ngày hay để hôn? Anh nhìn Lâm Miên ngây thơ, như một con vật nhỏ không bao giờ tin tưởng vào thế giới bên ngoài, với ánh mắt xa cách, tiếng nói khó có được nghiêm túc.
“Trước khi em lớn, luôn có.”
Khi cô trở lại nơi ở luyện thi đã hơn mười giờ tối, ký túc xá ở đây không có cách nào kiểm soát ra vào, Lâm Miên đứng cùng anh ở tầng dưới, trên mặt vẫn còn hồng hồng.
Lâm Miên vốn tưởng rằng năm cuối cấp ba cũng gấp gáp giống như vậy, nhưng người trước mặt thỉnh thoảng vẫn trốn học, hỏi: “Khi nào thì anh quay lại trường học.”
“Chờ em cùng về.”
Quần áo Trì Khâm cả ngày bị gió thổi, rộng thùng thình, anh tựa người vào xe trước ký túc xá, cả người mệt mỏi thản nhiên, giọng điệu lạnh lùng chậm rãi, không nghiêm túc.
Lâm Miên tức giận, rõ ràng là chuyện quan trọng nhất nhưng anh lại không quan tâm chút nào:
“Tuần sau tôi mới thi đấu chung kết, anh không quay về tham gia thi cử sao?”
Dù danh sách vòng loại vẫn chưa được công bố nhưng Lâm Miên biết rõ thực lực của mình, chắc chắn sẽ không gặp khó khăn gì khi lọt vào vòng chung kết.
“Dù sao đi nữa, việc có phân lớp hay không cũng chẳng quan trọng.”
Lâm Miên rũ mắt xuống, loại người sinh ra ở thời kỳ La Mã như họ, có lẽ cũng không giống như cô, coi việc đọc sách cùng thi đại học rất quan trọng, là một cơ hội thay đổi cuộc đời.
Có ánh đèn định vị máy bay nhấp nháy trên bầu trời đêm đen nhánh, Lâm Miên đột nhiên nhớ tới lời của Diệp Thanh, nói rằng ông có thể đưa cô đi du học, cho cô cơ hội giáo dục tốt nhất.
Tương lai hư vô mờ mịt, cô đã động tâm.
Trì Khâm nhận thấy được sự thoải mái của cô hạ dần xuống, cúi xuống nhìn cô:
“Để tôi xem học sinh giỏi của chúng ta sẽ làm gì, học tập một chút.”
“Luật sư.” Lâm Miên nghĩ cũng không hề nghĩ nhiều, đáp án xoay quanh trong lòng cô đã lâu, lần đầu tiên thoải mái nói ra với người khác.
Cô muốn tìm hiểu đến cùng, xem thế giới được cai trị bởi quyền lực hay công lý.
“Thấy em vẫn luôn nhìn máy bay trên trời.”
Trì Khâm cũng nhìn thoáng qua ánh đèn vừa lướt qua, thấy được rõ ràng trên bầu trời đêm.
“Còn tưởng rằng Lâm Miên của chúng ta muốn làm nữ phi công.”
“Tôi còn chưa ngồi máy bay bao giờ.”
Lâm Miên nhẹ giọng nói, Bắc Kinh sẽ chỉ còn thoáng qua trong ký ức của cô.
Trì Khâm không cười, âm thanh nghiêm túc: “Muốn đi đâu?”
“Nơi nào cũng được, miễn là ở một mình và không ai biết mình là ai.”
Lâm Miên thuận miệng nói, cho đến khi chú ý đến ánh mắt thăm dò của Trì Khâm, cô mới nhận ra rằng mình chưa bao gồm bất kỳ ai xung quanh trong kế hoạch tương lai của cô, bao gồm cả Trì Khâm.
Nhưng cô không giải thích nhiều, ý nghĩ của cô từ trước đến nay là cô cùng Trì Khâm như hai đường thẳng song song, sẽ không thể gặp nhau, cho dù ngoài ý muốn có gặp được, cũng rất nhanh sẽ tách ra, sau đó không bao giờ gặp lại.
“Vậy tôi ——” Ánh mắt Trì Khâm hài hước, véo véo ngón đang tay căng thẳng vì nắm váy của cô: “Sẽ thử làm phi công xem sao.”
Lồng ngực Lâm Miên chấn động, cô không chịu nổi việc anh luôn nói những lời cảm động nhất một cách không thèm để ý như vậy, cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
“Sao có thể tùy tiện như vậy!”
“Ngủ ngon!” Trì Khâm kéo tay cô đi về cửa ký túc xá: “Tôi hiểu.”
Lâm Miên không tin tưởng liếc nhìn anh, lạnh mặt: “Mặc kệ anh tùy tiện.”
Trì Khâm nhìn dáng vẻ cô gái dỗ không được, muốn vòng tay ôm eo cô, Lâm Miên nghiêng người tránh tay anh, quẹt thẻ đi vào hành lang ký túc xá, cô không quay đầu nhìn lại.
Trì Khâm nhìn bóng dáng quật cường của cô gái, bị chọc cho bật cười, chụp lại một bức ảnh.
Lúc Lâm Miên vào ký túc xá, mấy người khác cũng đã nghỉ ngơi rồi, cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi trở lại giường, hôm nay có quá nhiều chuyện, nhiều tin tức khiến cô mệt mỏi.
Cô cứ nằm vậy nhắm mắt một lúc, màn hình điện thoại sáng lên.
Chi: Giận thật?
Lâm Miên không thèm để ý đến anh, đang định tắt di động, nhìn thời gian đã nhảy lên 00:00, cô nhớ ra hôm nay hẳn là thời điểm có kết quả phân lớp, năm rồi dựa vào cuộc thi đầu tiên khai giảng vào tháng 9, các lớp bình thường được phân loại dựa trên kết quả của kỳ thi tháng đầu tiên.
Khoa văn chỉ có một lớp thực nghiệm, Lâm Miên đăng nhập vào hệ thống của trường tìm tên mình.
Lớp Văn thực nghiệm có bốn mươi lăm người, Lâm Miên lật từng trang một, ngồi dậy từ trên giường.
Sau khi lật tiếp theo qua danh sách ba lớp bình thường, lòng cô chìm xuống.
Không có tên cô.
Cô thở ra một hơi, mở lại lớp khoa học tự nhiên đã được phân loại, một lớp bình thường vẫn luôn ở cuối cùng, có thể nói là lớp tụ tập đầy điểm thấp, cô nhìn thấy điểm số không tương thích với mình.
Trường trung học phổ thông lớp 23 Lâm Miên: Điểm: 681