Trì miên - Chương 36: Đêm trốn đi
“Muốn đi không?.”
Giọng Trì Khâm rất bình tĩnh, anh mặc kệ mọi ánh mắt xung quanh, nhìn chằm chằm Lâm Miên, đôi mắt đen như hạt chân trâu đen.
Lâm Miên không hỏi đi đâu, chỉ gật gật đầu, tùy ý để Trì Khâm kéo cổ tay mình trốn đi, bả vai lơ đâm vào bả vai cô gái trước mặt.
Âm thanh của những người khác cách càng ngày càng xa, trước mắt chỉ có bóng dáng thẳng tắp của Trì Khâm, anh vẫn có dáng vẻ kiên cường.
Lâm Miên theo anh lên tàu điện ngầm, đây là một lộ trình thật yên tĩnh, hầu hết mọi người trên xe đều im lặng nhìn di động, cô nhìn khung cảnh xa lạ đang vụt qua bên ngoài, hỏi anh:
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Không biết.” Trì Khâm nghiêng mắt nhìn cô, vẻ lạnh lùng trong giọng nói vẫn chưa tan hết:
“Tôi thấy là tuyến số 9 nên mới lên đây.”
“Vì sao lại là tuyến đường số 9 ?” Cô không biết nhiều về các tuyến tàu điện ngầm ở Bắc Kinh.
“11009.”
Lâm Miên sửng sốt, đó là mã số học sinh của cô, nhẹ nói: “Làm sao anh biết?”
“Ghi trên huy hiệu trường.” Trì Khâm nâng cằm, nhớ tới gì đó nhướng mày nhìn cô: “Huy hiệu của tôi vẫn còn ở chỗ em.”
“Quên đưa lại.”
Huy hiệu trường của Trì Khâm vẫn trên bàn học trong phòng ngủ của cô, lần trước Trì Khâm đi vào còn ngồi chỗ đó, chắc chắn đã nhìn thấy, nghĩ vậy vành tai có chút nóng lên.
Cửa tàu điện mở ra, Lâm Miên thấy anh không có ý định đi xuống, vẫn dựa người vào tường như cũ, cửa đóng lại lần nữa, cô đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, đè giọng nói:
“Cười cái gì?”
“Em biết trạm tiếp theo là ở đâu không?” Trì Khâm thay đổi vị trí, thân hình cao lớn đứng trước mặt Lâm Miên, ngăn cản cô nhìn thấy bản đồ lộ trình phía trên cửa.
Lâm Miên kéo vạt áo của anh, chàng trai vẫn bất động, trên mặt mang theo nụ cười bất cần, nhìn Lâm Miên đang túm anh, mặt lộ ra dáng vẻ căng thẳng hiếm thấy.
Tàu điện ngầm nghiêng ngả một chút, người đang đứng vững vàng đột nhiên va vào vai Lâm Miên. Bên tai là hơi thở ấm áp, anh tựa đầu vào vai Lâm Miên, nhẹ nhàng nói: “Điểm dừng tiếp theo là đường Chỉ Miên.”
Thông báo vang lên đúng lúc, cửa sắp mở, Lâm Miên trợn mắt, cảm nhận được hơi thở của Trì Khâm phả vào cổ mình,thật ngứa.
“Muốn đi xem không?.” Trì Khâm hỏi cô, cửa đã mở ra.
Lin Miên lao ra khỏi tàu điện ngầm vào giây cuối cùng trước khi cánh cửa đóng lại, cũng nắm chặt cổ tay Trì Khâm giống như lúc nãy ở đại sảnh anh đã nắm tay cô, chạy ra khỏi tàu điện ngầm.
Sau khi ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, bên ngoài trời đã tối, Lâm Miên đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhà ga này có thể là một khu hoang sơ hay chưa phát triển, hoặc là một khu dân cư yên tĩnh, nhưng đều không phải.
Cô nhìn ra vành đai sông dài vô tận với vô số cây cầu cao cao, tàu thuyền tham quan phía dưới, ánh đèn rạng rỡ chói lóa, cô cảm thấy thật may mắn.
“Có muốn nhìn toàn cảnh không?” Trì Khâm đặt tay lên đầu cô, ép Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh, dưới ánh đèn lộng lẫy long lanh, ánh mắt chờ mong.
“Ngồi kia đi.” Trì Khâm chỉ vào một nơi đang xếp hàng, dẫn cô qua đó.
Lâm Miên lên xe bus ngắm cảnh, nghe radio giới thiệu mình sẽ đi tham quan danh lam thắng cảnh này, từ trên cao giúp cô có tầm nhìn không bị cản trở bởi gì cả.
“Anh đã tới đây rồi?” Cô quay đầu nhìn Trì Khâm, người nhất quyết cho cô ngồi vào trong, gió đêm khiến tóc mái anh hơi lộn xộn.
“Không, đây là thánh địa của mấy cặp yêu nhau.” Trì Khâm cụp mắt nhìn cô, mang theo vẻ không đứng đắn gì: “Tôi tới cùng ai.?”
Lâm Miên khâm phục khả năng nói cợt nhả mọi lúc mọi nơi của anh nên cô không thèm để ý đến anh nữa, ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, ánh đèn lần lượt lướt qua, gió trời trên này còn mạnh hơn phía dưới, cơn gió nóng cuối hè cũng không còn nữa.
Khuôn mặt cô gái gần đến mức Trì Khâm có thể nhìn thấy từng sợi tóc lông tơ trên mặt, mái tóc dài buông xuống vai vuốt ve vành tai anh, gió nhẹ thổi qua, giống như lời thì thầm của người yêu.
“Lâm Miên.” Trì Khâm đột nhiên gọi tên cô.
Lâm Miên nghiêng đầu nhìn anh, cô còn chưa kịp phản ứng, khung cảnh trước mặt đã bị gương mặt anh che khuất, môi cô rơi xuống một nụ hôn lành lạnh, cô nhìn hàng mi đen rũ xuống của Trì Khâm.
Bàn tay Trì Khâm đặt ở sườn mặt cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve đuôi mắt.
“Chúng ta không sai.” Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng quá mức của Trì Khâm phát ra từ giữa kẽ môi hai người, chỉ cách nhau vài cm.
Bên cạnh có một đôi đang hôn nhau, Lâm Miên không thể cử động, cô cũng không muốn đẩy ra, dù sao cũng không quen biết ai, cô và Trì Khâm chỉ là hai người bình thường ở nơi này.
Sẽ thật tốt nếu thời gian dừng lại tại lúc này, Lâm Miên nghĩ.
Trì Khâm nhìn cô, đôi mắt phiếm hồng đáng thương vô cùng, môi lấp lánh nước, quyến rũ làm người ta không thể chịu được, anh vừa định bám vào cô rồi hôn lên lần nữa, giây tiếp theo…
Lâm Miên túm quần áo anh, đột nhiên gần sát.
Hai cánh môi mềm mại dán ở khóe môi anh.
Không biết ngực ai đang run lên.
Có lẽ chính vào đêm trốn đi này đã gây được tiếng vang đặc biệt với họ.
“Sẽ tốt hơn, Trì Khâm.”