Trì miên - Chương 35: Play trên di động
Lâm Miên nghe thấy anh thở phì phò gọi mình là bảo bối, ngón tay cô nắn mạnh hơn dự kiến, môi phát ra một tiếng rên khe khẽ, âm vật dưới đầu ngón tay càng ngày càng to, còn âm vật nhỏ cũng ngày càng cương cứng.
Điện thoại bắt giữ cô đang thất thố, cười thành tiếng, tiếng trầm thấp mang theo dâm đãng, dẫn tơi vành tai cô ngứa ngáy.
“Kêu lên đi, tôi thích nghe bảo bối kêu.”
Trì Khâm dùng ngón tay ôm lấy chiếc quần lót màu xanh nhạt của cô, quấn quanh trục, dây buộc theo chuyển động của tay anh lắc lư, nhẹ nhàng quét qua đường gân và phần đỉnh nấm.
Bị dính chất lỏng, anh nhớ đến những đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Miên vuốt ve nó trong phòng tắm trước khi rời đi.
Ngón tay Lâm Miên xoa càng lúc càng nhanh, không muốn lại phát ra tiếng động, vì vậy cô nhịn xuống nói: “Ký túc xá không cách âm.”
“Nhẹ thôi.” Trì Khâm dỗ dành cô, nghe được giọng nói mềm mại vô cùng quyến rũ của cô, phần thân dưới của anh cứng ngắc, sưng tấy: “Vú em ngứa à?”
“Không ngứa, nhưng”
Đầu óc Lâm Miên trống rỗng, cô chỉ có thể nghe âm thanh bằng tai, sự hiện diện của ngón tay dưới cơ thể cô rất mãnh liệt, cô dùng cánh tay chậm rãi cọ sát phần thân trên của mình, núm vú run lên làm cô ậm ừ: “Nhòn nhọn thật cứng.”
Trì Khâm nghe thấy tiếng nói ngây thơ của cô gọi núm vú mình là nhòn nhọn, đè nặng âm thanh mắng một chữ: “Mốn lớn, em xoa đi.”
Lòng bàn tay của Lâm Miên bao lấy một bên ngực, một tay cô không thể nắm bắt hoàn toàn, phần thịt vú mịn màng ép ra từ giữa các ngón tay của cô.
“Rất lớn, đúng hay không.” Trì Khâm tựa như nhìn thấy màn này qua di động.
“Ừm.” Lâm Miên theo tiếng trả lời.
Trì Khâm thích cô bị bóp eo, cãi rằng cô không thích, anh cũng thích cách cô ngoan ngoãn dùng con ngươi màu nâu nhạt nhìn anh:
“Hai ngón tay nhéo núm vú của em.”
Lâm Miên làm theo lời dặn, nhào nặn bộ ngực theo tần số của ngón tay dưới thân, cuối cùng cô không thể khống chế được âm thanh trong miệng, rên rỉ nức nở như tiếng mèo con.
“Ngực bảo bối rất đẹp, không cần phải giấu.”
Trì Khâm cúi đầu xem côn thịt trong tay mình, tưởng tượng đưa vào giữa khe vú trắng nõn của Lâm Miên, dùng xúc cảm của bánh bao thịt bao bọc lấy nó.
“Còn nói không muốn, kêu dâm dục như vậy.”
Lâm Miên thở phì phò: “Còn muốn gì nữa?”
“Gợi cảm? nói không nên lời?” Trì Khâm khàn giọng nói:
“Ngoài miệng nói không nên lời, cô bé nước chảy đều không ngăn được, núm vú còn cương cứng phải không?”
Lâm Miên không nói nên lời, bởi vì cô có thể cảm giác được nơi ngón tay mình càng trơn trượt hơn, theo dục vọng của bản thân, ngón tay vòng quanh Tiểu Đậu Đậu cứng ngắc, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sức lực của cô quá yếu, sau khi nhận ra điều này, phản ứng đầu tiên của cô là bàn tay của Trì Khâm, xương bàn tay rõ ràng, ngón tay thon dài, dưới da nổi lên những đường gân xanh, mang lại cảm giác cường tráng cấm dục.
Phải xoa thật mạnh, dùng tay bắt chước những động tác trước đó của anh, nhéo núm vú, kéo mạnh rồi thả ra rồi bật ngược lại khiến cô há miệng thở dốc vì sung sướng, rênlên không kiềm chế được.
“Sướng?” Trì Khâm vừa lòng nghe cô rên rỉ, động tác trên tay nhanh hơn:
“Nước chảy ra nhiều không? Lần sau sẽ giúp bảo bối uống, được không?”
“Sau đó dùng côn thịt cắm vào đó, lấp kín nước cũng không thể chảy được nữa.”
Trong đầu Lâm Miên không thể khống chế nổi hiện ra một hình ảnh, mái tóc ngắn ngang ngược của Trì Khâm cọ vào bắp đùi cô, đầu lưỡi nóng ẩm liếm đi dòng nước đang chảy, cô phe phẩy mông, giống như phía dưới thật sự ngứa ngáy, muốn có gì đó cắm vào thật.
“Lấp kín phía dưới nước dâm biến thành sữa, chảy từ ngực ra ngoài.” Trì Khâm thở hổn hển nặng nhọc, giường di chuyển kêu cọt kẹt theo động tác của anh: “Tôi sẽ uống sữa, bảo bối dâm dục.”
Lâm Miên nhấc mông lên, kẹp ngón tay vào giữa hai chân, cảm giác tê dại toàn thân tập trung ở âm đế, cô nâng bụng dưới lên và cảm nhận được lực lôi kéo.
“Rên lên, thoải mái không?.” Trì Khâm hỏi.
“Ừ” đáp lại bằng một giọng nói thoát ra từ cổ họng, cảm giác ngứa ngáy thấu xương, cảm giác sảng khoái đan xen, tuôn ra từ hai đôi môi hé mở của cô.
Trì Khâm nghe tiếng thở hổn hển kéo dài của cô, sau đó là một tiếng rên khe khẽ, quấn quần lót bao bọc đầu nấm cùng đỉnh, sau đó đẩy eo về phía trước và xuất tinh, nhìn chất lỏng màu trắng làm bẩn quần lót sạch sẽ, từ vải dệt chảy xuống vài giọt.
“Bắn.” Trì Khâm cười thành tiếng, mang theo sự mệt mỏi sau khi dục vọng được phóng thích.
Lâm Miên ngồi trong toilet, hơi cử động cơ thể, giữa hai chân cô có một chất lỏng trơn trượt chảy ra, một dòng lớn, cảm giác trống rỗng sau khi lên đỉnh tiêu tan, trong lòng cô tràn đầy vẻ thẹn thùng, mình càng ngày càng vượt quá giới hạn.
Cô bực bội nói: “Tô bỏ.”
“Ghét bỏ? Tôi giặt cho em.” Trì Khâm nhìn quần lót trong tay, anh còn chưa thấy cô mặc: “Lần sau mặc cái này làm.”
Lâm Miên cảm thấy phòng vệ sinh quá nóng, mặt cô rất nóng: “Không.”
“Em cho rằng sau khi thành niên có thể chạy à?” Trì Khâm trầm giọng nói:
“Chờ đó.”
Anh đột nhiên treo cuộc gọi, Lâm Miên ngốc lăng ,qua vài giây video WeChat gọi đến, ấn chấp nhận, cô nhìn thấy Trì Khâm đang ngồi trên giường.
Tóc còn ướt vì vừa mới tắm xong, được anh tùy ý vuốt ra sau đầu, có mấy sợi nhỏ còn nhỏ nước, ánh mắt không chút để ý nhìn vào màn hình.
“Lấy tờ giấy.” Trì Khâm lười biếng mở miệng.
Lâm Miên không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn lấy giấy từ bên cạnh: “Sao?”
“Đưa xuống, lau phía dưới.”
“Tôi tự lau!” Giọng Lâm Nhiên bỗng nhiên cao lên, anh nói lời này không biết xấu hổ, tựa như cô là một đứa bé không biết lau mông.
“Lau.” Trì Khâm nhìn chằm chằm vào camera, nhìn cô gái mặc váy ngủ xuyên thấu, tai cô lặng lẽ đỏ lên, ánh mắt đang trừng anh.
Lâm Miên duỗi đi xuống, nước quá nhiều, khăn giấy rút ra nhăn nhúm lưu lại một chất lỏng trong suốt, cô nhanh chóng ném vào thùng rác, lại lặng lẽ lấy vài tờ khăn giấy lau khô.
Không nghĩ đến đều rơi vào mắt Trì Khâm:
“Ném nhanh như vậy làm gì, tôi còn chưa nhìn.”
Lâm Miên trừng lớn đôi mắt, hoài nghi mình đang nghe lầm, giây tiếp theo đã thấy Trì Khâm dán sát vào màn hình:
“Di động đưa xuống, nhìn em bé phía dưới.”
“Anh đúng là đồ biến thái.” Theo bản năng Lâm Miên kẹp chặt hai chân.
“Phải không.” Trì Khâm không thèm để ý cong khóe môi, nhìn tóc Lâm Miên: “Vậy nhớ tên biến thái này không?”
“Đã đến giờ đi ngủ. Ngày mai còn có buổi huấn luyện, vòng đầu tiên của cuộc thi diễn ra vào ngày kia.” Lâm Miên không muốn nhìn vào đôi mắt quá nóng bỏng cùng thẳng thắn trên màn hình, di động chống đặt ở đầu gối, ánh mắt nhìn xuống dưới mặt đất.
Trì Khâm cũng không khó chịu, anh muốn nghe từ miệng cô một lời nói chịu thua ngọt ngào, so với làm cô khóc còn khó hơn, khóe môi nhếch lên:
“Được, thi cho tốt, có tiền thưởng trở về khao tôi.”
Lâm Miên còn chưa kịp bình tĩnh lại sau lời nói sài lang của anh, Trì Khâm đã chặn cô bằng câu “Chúc ngủ ngon”.
Vội vàng cúp điện thoại rời khỏi phòng tắm, âm thanh duy nhất vẫn là tiếng hít thở như trước.
Lâm Miên bò lên trên giường, nhẹ nhàng thở ra.
Dưới thân vẫn mơ hồ có cảm giác sưng tấy, ẩm ướt, cô biết rõ là không đúng, nguy hiểm nhưng vẫn làm theo, Lâm Miên nằm trên giường thả lỏng mình, cảm nhận được những cảm xúc bị đè nén trong lòng mình tiêu tan không ít.
Có lẽ nghĩ Trì Khâm phóng túng chỉ là cái cớ của mình, cô nghĩ.
Buổi chiều ngày thứ ba là vòng sơ loại, Lâm Miên tắt di động đi thi đấu.
Kể từ khi cô nói sẽ chuẩn bị cho cuộc thi tối hôm đó, Trì Khâm cũng không xuất hiện nữa, ngoài anh ra chắc không có ai tìm kiếm cô.
Có lẽ lúc đầu Lâm Miên cho rằng độ khó không tệ, nhưng thính giác chính là điểm yếu của cô, cô sẽ cẩn thận hơn những người khác một chút, khi ra khỏi phòng thi, cô mở di động lên thấy Quý Noãn đang hỏi bảo cô đi ăn cơm cùng cô nàng.
Cô đồng ý, khi rời khỏi tòa nhà giảng dạy, cô nhìn thấy bóng dáng vừa quen vừa lạ trước sân trường.
Diệp Thanh,”Ba” cô về mặt sinh học, đã trả tiền nuôi dưỡng cho cô hơn mười năm nhưng chưa bao giờ liếc mắt với cô một lần.
Lâm Miên dựa vào đâu mà biết người này, chỉ dựa vào bức ảnh chụp của Lâm Cẩm Nguyên bất đắc dĩ phải vứt bỏ, những ký ức còn sót lại của cô khi đó mới vài tuổi, hay là tin tức, ngoài gia đình hoàn mỹ ra, người này còn có một đứa con gái riêng đang kéo dài hơi tàn.
“Tiểu Miên, đã lâu không gặp.”
Diệp thanh đến gần, người bạn cũ ở trường cấp hai gần đó thỉnh thoảng sẽ kể cho ông nghe về tình hình hiện tại của Lâm Miên.
Lâm Miên nhạt nhẽo gật đầu, đã lâu là bao lâu, có lẽ là mười năm.
Cho đến khi Lâm Miên nói xin lỗi cùng Quý Noãn, ngồi cùng Diệp Thanh trong căn phòng yên tĩnh, cô nhìn người không hề khúc mắc giúp mình gọi món, nghĩ vị này nhiều năm chưa từng xuất hiện, cuối cùng là có mưu đồ gì?
“Nghe nói trường trung học đã phân khoa, chọn cái gì?” Diệp thanh nhìn cô bé yên tĩnh ngồi trước mặt, chẳng giống Lâm Cẩm Nguyên một chút nào.
“Khoa Văn.”
Diệp Thanh rất hài lòng và ra vẻ như một người ba yêu thương:
“Con có thích Ngoại ngữ Bắc Kinh không? Hãy đến sống ở Bắc Kinh và vào lớp của ba.”
Lâm Miên hiểu rõ, hóa ra là nhìn cô có giá trị để bồi dưỡng à, cô giấu cảm xúc: “Vẫn tốt.”
“Nếu con bằng lòng, ba có thể đưa con đi du học đào tạo chuyên sâu, mấy năm ở Giang Thành giáo dục thiếu thốn, thật có lỗi với con.”
Bên kia đại dương, Lâm Miên chưa từng nghĩ tới, hy vọng duy nhất của mình chính là thi đại học, sau đó đi đến một thành phố xa xôi.
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Bữa ăn này đối với cô không hề dễ dàng, lại phải đối phó với một người không quen biết, không rõ mục đích, Diệp Thanh nhất quyết muốn đưa cô về, khi cô rời khỏi phòng riêng, Lâm Miên nghe thấy tiếng động bên phòng đối diện.
Nó rất hung bạo, có thứ gì đó đập mạnh vào cửa và có tiếng “rầm”, những mảnh thủy tinh nhỏ bắn tung tóe dưới chân cô.
“Trì Khâm, đại thọ ông nội 70 mà mày dám không đến?”
Lâm Miên nghe được tiếng người đàn ông trung niên đang tức giận, còn có cái tên không nên xuất hiện ở đây.
Cô dừng bước chân.
Sau đó là giọng nói quen thuộc, mang theo sự lạnh lẽo đến thấu xương: “Tôi có đi hay không là chuyện của tôi, ông trói tôi lại đây là có ý gì.”
“Mày là con của tao, tao đem lại đây thì sao?”
Âm thanh Trì Khâm mang theo vẻ cười giễu cợt:
“Đương nhiên, dù sao cũng không phải là mình tôi bị trói, còn mẹ tôi.”
Lại có tiếng ném đồ đạc giận dữ. “Dùng sự biến thái của ông trói vào dây lưng quần của ông ấy.”
“Sao chưa đi?” Diệp Thanh thanh toán hóa đơn và đi theo cô, Lâm Miên còn chưa kịp nói gì đã có mùi nước hoa nữ phả vào mặt. Cô nhìn thấy đứng trước mặt mình, một cô gái mặc quần áo hàng hiệu mà chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí, trang điểm tinh tế.
“Cô là đứa con gái ngoài giá thú kia à?” Cô gái mang theo nụ cười khó hiểu nhìn cô, không che giấu nụ cười nhạo, giọng của cô ta cao lên, dẫn theo ánh mắt mấy người trong sảnh đều quay đầu qua.
Lâm Miên ở một địa phương nhỏ tại Giang Thành, vẫn luôn là gia đình đơn thân, mẹ không đứng đắn, “Con ngoài giá thú.” Mấy chữ máu chảy đầm đìa vì bị xé mở, ở nơi thành phố xa lạ này.
Cánh cửa trước mắt không biết đã mở ra từ khi nào, bên trong rất bừa bộn, Lâm Miên quay lại đã thấy Trì Khâm đứng đó không biết bao lâu, trên gò má có vết máu do bị thủy tinh cắt qua, còn có vài giọt chảy ra bên ngoài.
Lâm Miên mặc một chiếc váy vải lanh màu trắng đã bị giặt đến nhăn nhúm, cô đứng lạc lõng trong đại sảnh sang trọng này, chấp nhận ánh mắt soi mói của người khác.
Họ nhìn vào mắt nhau với dáng vẻ chật vật nhất.
Lâm Miên hé miệng thở dốc, không biết nên nói gì, gió mùa hè thổi qua nơi tối tăm trong lòng cô, đột nhiên cổ tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Rất chặt, chặt đến mức làm cô phát đau, cũng làm cô tỉnh táo lại.