Trì miên - Chương 34: Bảo bối, rên cho tôi nghe
Lâm Miên ăn xong cháo dưới ánh mắt của Quý Noãn, sau khi đi ngủ cô vẫn đang suy nghĩ về lời nói của cô nàng.
Cô cùng Trì Khâm chưa phải là bạn bè, chứ đừng nói là người yêu, cô không nghĩ ra được từ nào để hình dung, nếu nhất định phải nói, có lẽ đó là một tia sáng vào lúc hai giờ đêm.
Bí ẩn lại giống nhau.
Nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên đến đây, buổi chiều không có lớp ôn tập nên Lâm Miên và Quý Noãn đi siêu thị gần đó mua một số đồ dùng cần thiết, cô sợ không làm bài tập một buổi sẽ mất đi xúc cảm. Vài người đã tìm phòng tự học tối và bắt đầu học lại, làm đề mô phỏng trong hai giờ.
Tối trở về ký túc xá, một người bạn cùng phòng khác mới chậm chạp đến muộn, cô gái này đến từ một trường trung học ở ngay Bắc Kinh, cô nàng cũng có vẻ xa cách, vô thức, Lâm Miên với ba học sinh khác cùng trường trung học đã trở thành một nhóm.
Lâm Miên có thói quen nghe tiếng Anh trước khi đi ngủ, cô đeo tai nghe liên tục cho đến khi mí mắt bắt đầu buồn ngủ, đang định tháo tai nghe ra đã bị ánh sáng đột ngột của cuộc điện thoại vang lên làm cho giật mình.
Cô tháo tai nghe xuống, chắc hẳn mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ rồi, chỉ còn lại tiếng thở và tiếng thì thầm của mấy cô gái.
“Ngủ chưa?” Vẫn là giọng điệu lười biếng của Trì Khâm, lại có tiếng khàn khàn không rõ.
Lâm Miên không hé răng, cô mà ngủ sao nghe được, biết rõ còn cố hỏi.
“Không nói gì là chưa buồn ngủ, nhớ anh không?”
Cô không dám lên tiếng, sợ làm bạn cùng phòng tỉnh giấc, chỉ có thể đánh chữ: “Còn chưa đến một ngày.”
Một lúc sau, dường như anh đang đọc tin tức của cô, sau đó cười nhẹ một tiếng, giọng nói trầm khàn vang lên trong đêm khuya như dòng điện thiêu đốt trong lòng:
“Một ngày không gặp như cách ba thu, chưa học à.”
Lâm Miên muốn phản bác anh, nhưng ngại không thể mở miệng, chỉ có thể nghẹn khí.
“Đừng nghẹn, vào WC.” Giọng Trì Khâm vang lên đúng lúc.
Dự đoán cuộc gọi sẽ không kết thúc sớm, Lâm Miên nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đẩy cửa phòng vệ sinh riêng ra, cuối cùng nói:
“Có chuyện gì?”
“Chuyện lớn.”
Trì Khâm nghe thấy giọng cô, âm thanh cũng nhẹ nhõm một chút:
“Có thấy chiếc quần lót có dây kia không?”
Lâm Miên bị suy nghĩ của anh làm cho tở tay không kịp, nghĩ ngợi, lúc trưa dọn đồ đúng là không thấy nó đâu thật, nghĩ đã bỏ nó ra ngoài rồi, lúc này cô lại cảm thấy có gì đó khác lạ.
“Anh có phải là biến thái hay không!” Cô hạ giọng mắng.
“Phải không, tôi còn có thứ càng biến thái hơn.”
Tiếng thở dốc của Trì Khâm dần dần trở nên dồn dập:
“Tôi cần dùng nó bao lấy phía dưới của tôi.”
Một tiếng cọ sát rất nhẹ.
Cơ thể Lâm Miên đang dựa vào tường bỗng chốc mềm đi một chút.
Nghe am thanh bên kia hỏi: “Ban ngày ngủ có chảy nước không?”
“Không.” Ngược lại, Lâm Miên lại cảm thấy quần lót của mình dần dần thấm ướt.
Anh khàn giọng dỗ dành Lâm Miên: “Ngồi toilet.”
“Tại sao?”
Bên kia thấp giọng cười ra tiếng: “Sợ em làm ướt sàn nhà.”
Hơi thở dốc của Trì Khâm càng ngày càng nặng nề: “Nửa đêm có người đi vệ sinh sẽ thấy em phát dục, học sinh tốt lại chảy nhiều nước như vậy.”
“Anh câm miệng.” Mắt Lâm Miên hơi cay, vẫn nên ngồi lên bồn cầu tiết kiệm sức lực.
Trì Khâm cảm nhận được chất liệu mềm mại của quần lót, tưởng tượng Lâm Miên mặc vào, cọ xát môi hoa của cô vào lớp vải, liền nói:
“Đút tay vào trong quần lót đi.”
“Không cần.” Lâm Miên xoa xoa ngón tay, rũ mắt từ chối.
Bên kia thở dài, động tác trên tay nhanh hơn, “Nhét vào đi, giống như tôi làm cho em ngày hôm qua, xoa xoa nó.”
Giống như còn ngại không đủ, tiếng nói Trì Khâm khàn khàn lại mang theo ý cười khẽ: “Có phải ngứa không?.”
Lâm Miên bắt chéo chân, một cảm giác khao khát quét qua chân cô, cô đổi tư thế cầm di động, cánh tay vô tình chạm vào đầu núm vú, cô hít sâu một hơi.
“Nứng?” Trì Khâm nghe thấy tiếng cô thở dốc, loát động: “Xoa tiểu âm đế, sờ sờ nó trước.”
Lâm Miên cảm thấy đôi chân bị chèn ép không thể nguôi ngoai được nữa, đành không nhịn được cởi quần lót ra, đưa ngón tay vào trong môi hoa đã được bao vây, chạm vào viên trân châu ấm áp bên trong, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, muốn đi sâu hơn và nặng hơn.
Cô cắn môi, kìm nén bản thân.
Núm vú ngứa ngáy muốn được xoa mạnh hoặc mút vào nơi ấm áp ẩm ướt.
Trì Khâm nghe thấy tiếng rên ưm ưm của cô, biết cô đã đi bước đầu tiên, tay anh di chuyển nhanh hơn, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Lâm Miên không dám dùng quá nhiều sức, nhẹ nhàng đánh ngón tay theo vòng tròn, tiếng thở dốc của Trì Khâm ở đầu bên kia rất gợi cảm, âm thanh dụ dỗ:
“Bảo bối, rên cho tôi nghe.”