Trì miên - Chương 33: Anh họ
Ánh nắng mặt trời cùng mùi ghế trong xe hòa lẫn khiến người ta choáng váng, đêm qua không ngủ đủ giấc, Lâm Miên tựa vào lưng ghế không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Giang Thành cũng gần Bắc Kinh, lái xe trên đường cao tốc mất hơn ba tiếng đồng hồ, lúc đầu trong xe còn có tiếng trò chuyện, nhưng sau đó dần dần yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở.
Lúc Lâm Miên tỉnh lại, xe đã vào nội thành, lớp huấn luyện thi đấu cũng không xa, cô xuống xe đã là buổi trưa, Lâm Miên vẫn còn cảm thấy buồn nôn vì say xe.
“Muốn tôi mang đồ ăn về cho cậu không?”
Hứa Nhiên đi cùng cô đến dưới ký túc xá, nhìn Lâm Miên khăng khăng tự cầm vali hành lý, biểu cảm nhàn nhạt.
Cả người Lâm Miên uể oải ỉu xìu:
“Không cần, cảm ơn, tôi về nằm một lát là tốt rồi.”
Thật sự không còn sức để nói gì, Lâm Miên xách đồ lên tầng, phòng ký túc bốn người một phòng, Lâm Miên lần đầu tiên ở qua ký túc xá như thế này, cô đẩy cửa ra, bên trong không có ai, chắc là đi ăn cơm hết rồi.
Đồ dùng hàng ngày cũng không cần mang theo.
Cô lên giường theo tên mình ghi trên đầu giường, ngủ được nửa tiếng thì bị tiếng chuông di động đánh thức.
Lâm Miên nhìn tên trên màn hình: “Làm sao vậy.”
“Đến rồi?”
Giọng đầu bên kia mang theo vẻ lười biếng, trường bên đó lại không nghỉ, nhất định Trì Khâm lại trốn học, cô nghĩ.
“Ừm.”
“Sao thế?” Trì Khâm nghe âm thanh uể oải trong điện thoại, như vừa tỉnh ngủ nên không còn sức.
Lâm Miên xoay người ngồi dậy. “Hơi say xe.”
“Lại nằm một lát, lát nữa gọi em.”
Lâm Miên bị anh nói vậy như lọt vào sương mù, ngủ đến nỗi đầu óc đau nhức, cô cúp di động, rời khỏi giường thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vali để dưới gầm giường đã nghe thấy tiếng nói của các cô gái đang cười đùa ngoài hành lang.
Hai người mở cửa, Lâm Miên nhìn cô gái mặc váy màu xanh lục có vẻ ngoài thuần khiết, không khỏi cảm thán thế sự vô thường, đúng là cô gái ngồi phía trước cô lúc đó đã gọi tên Trì Khâm.
Nhưng ai cũng không biết sự việc tối qua, bớt được rất nhiều phiền phức.
“Bạn có phải là Lâm Miên không? Mình biết bạn, bạn học rất giỏi!” Cô gái mặc váy xanh lục bước tới và rất nhiệt tình, ngược lại làm cho Lâm Miên hoảng sợ.
“Tôi là Quý Noãn bên lớp 4, bạn này cũng ở lớp 4, Điền Nguyệt.”
Quý Noãn là cô gái mặc váy xanh lục đó.
Lâm Miên cười nhạt, bị cô kéo xuống ngồi trước bàn, nghe nữ sinh nhiệt tình khen mình.
“Cậu không đi ăn cơm?” Quý Noãn nhìn cô đã thu dọn đồ đạc đâu vào đó, sắc mặt còn tái nhợt.
“Có chút say xe, lát nữa ăn.”
Lâm Miên nhìn Quý Noãn đứng dậy mở vali ra, lấy ra rất nhiều thứ nhét vào trong ngực cô, Lâm Miên vốn chưa bao giờ được đối xử nhiệt tình như vậy, trong lòng thụ sủng nhược kinh, nhưng không chịu được cô gái này làm nũng, đành lấy một miếng socola bổ sung thể lực.
Đang cùng Quý Noãn trò chuyện linh tinh, di động vang lên, Lâm Miên nghĩ là Trì Khâm, sợ xấu hổ nên cố ý đi ra ngoài nghe, cuối cùng hóa ra là người đưa cơm, cô đang định nói có phải nhầm máy rồi không, bên kia đã gọi cô là cô Lâm.
Lâm Miên lại lần nữa xác nhận địa chỉ một chút, đúng là đang ở dưới tầng tòa nhà ký túc xá.
Xuống dưới lấy đồ, một nhãn hiệu cửa hàng cháo, lúc cô cầm láy rồi đi lên cầu thang mới nhận được cuộc gọi từ Trì Khâm.
“Thấy tin nhắn nhận được đồ rồi.” Trì Khâm bình đạm nói.
“Ừm.”
“Vị cháo nhà này thanh đạm, rất hợp với bệnh nhân.”
Lâm Miên không quá ngạc nhiên vì nghĩ anh chuyển từ Bắc Kinh đến, cháo còn rất nóng, nhiệt độ xuyên qua túi giữ nhiệt truyền vào chân cô, những cảm xúc khó hiểu từ từ chảy qua lồng ngực, trong mắt có hơi rát rát.
“Bạn cùng phòng của tôi là Quý Noãn.”
Nếu không phải tối qua cô đã biết. Thật sự cô sẽ thích bạn nữ này, lúc này khó tránh khỏi có gì đó băn khoăn.
“Quý Noãn?” Trì Khâm dừng một chút, nghĩ đến gì đó bật cười thành tiếng: “Con nhóc đó.”
Lâm Miên nghe được xưng hô trìu mến của anh, động tác đi đường dừng một chút, yên lặng.
Trì Khâm nghe tiếng thở dài của cô, mở miệng: “Con bé là em gái Quý Ôn, em không phát hiện tên hai đứa này rất giống nhau à?”
Lâm Miên tất nhiên biết Quý Ôn là nam sinh chơi với anh mỗi ngày, giọng cô hoài nghi:
“Em gái của bạn anh cũng không tha?”
“Lâm Miên, em có ý kiến gì với tôi?” Trì Khâm lạnh giọng.
Lâm Miên cách di động cúi đầu, thật ra Trì Khâm không hào phóng như mấy lời đồn thổi xấu xa kia, thậm chí còn rất kiên nhẫn, cô nhỏ giọng trả lời :”Không có.”
“Được rồi, không mắng em.”
Trì Khâm cảm thấy cô rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn:
“Quý Noãn không thích anh, yên tâm ở chung, nhớ rõ phải ăn cháo.”
Lâm Miên thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp điện thoại, nghĩ đến cuộc sống ký túc xá chắc chắn sẽ mất đi chút riêng tư, cô mở điện thoại ra, xóa toàn bộ tên đầy đủ của Trì Khâm trong WeChat và danh bạ, đổi thành Chi.
Nghĩ nghĩ vẫn nên xóa đi, do tên của anh cũng rất đặc biệt, sửa như thế nào cũng rất rõ ràng.
Cuối cùng Lâm Miên gõ một chữ cái lên, C.
Mang theo cháo trở về ký túc xá, Quý Noãn ngửi được mùi hương, thấy logo trên mặt túi, kinh ngạc hô lên: “Cháo Ngọc Tuyền còn có thể đưa ra ngoài?”
Vẻ mặt Lâm Miên ngốc ra, cô hoàn toàn chưa từng nghe qua.
“Rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, nghe nói có thể đặt được chỗ cũng khó, vậy mà còn ship cả ra ngoài?”
Quý Noãn kéo tay Lâm Miên ngồi xuống:
“Bạn trai cậu là ai, còn có thể đưa cháo nhà anh ấy đến đây?” ,
“Bạn trai?” Lâm Miên bắt được xưng hô này của cô nàng.
“Cậu còn vội ra ngoài nghe điện, còn đưa cơm cho, không phải bạn trai thì là gì?”
Lâm Miên thấy logic cường đại này của cô nàng làm cho kinh sợ, rụt rè vội lên tiếng:
“Là anh họ của tôi ở Bắc Kinh.”