Trì miên - Chương 32: Sữa vị quả vải
“Tôi muốn đi ngủ.” Lâm Miên xoay người, để lại bóng lưng cho Trì Khâm.
Người phía sau không có phản ứng, một lát sau, một cánh tay siết chặt lên eo, hơi nóng không ngừng truyền vào cơ thể, Trì Khâm ôm cả người vào trong lòng, hơi thở ấm áp của anh phả vào đỉnh đầu:
“Ngủ đi.”
Vốn Lâm Miên muốn đẩy cánh tay anh ra, nhưng giãy giụa một lúc, cuối cùng lại không ảnh hưởng gì đến người phía sau, cô bị lăn lộn cả đêm trong phòng tắm, mí mắt nặng nề sụp xuống.
Cô không sợ bóng tối, nhưng đã rất lâu rồi cô không ngủ với người khác, lúc mơ mơ màng màng buồn ngủ, cô chợt nhớ, đã từng, thậm chí cho đến bây giờ, một đoạn thời gian dài, cô sợ ngủ một mình, cho nên sẽ có thói quen để lại một ánh đèn nhỏ.
Chắc cũng giống như Trì Khâm luôn để một ngọn đèn nhỏ ngoài phòng khách.
Nhưng mà đêm nay, bọn họ ai cũng không cần kiên trì với thói quen của mình.
Có người làm bạn, yên ổn trong đêm khuya.
Ngày hôm sau, bị đồng hồ báo thức cạnh giường đánh thức, Lâm Miên từ trên giường bò dậy, toàn thân đau nhức, bao gồm cả cổ tay.
Người ở phía bên kia lúc ngủ nhìn qua không hề thoải mái, có lẽ là do động tác cô vừa rời giường, Trì Khâm hơi nhíu mày, tóc rối bù, cảm thấy bớt đi vài phần lạnh lùng.
Tất cả đều đi xe bus do nhà trường sắp xếp, trước tiên phải tập trung ở cổng trường trung học, Lâm Miên tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Lúc cô đang loay hoay kéo vali xuống tầng dưới đã gặp phải Trì Khâm đang đi lên, rõ ràng anh còn đang ngủ lúc cô thay quần áo, không biết đã tỉnh dậy đi ra ngoài từ bao giờ.
Trì Khâm nhìn dáng vẻ cô đang lôi vali hành lý, đi lên vài bước cầm lấy, thuận tay đưa đồ vật trong tay cho Lâm Miên, là sữa bò vị quả vải cùng bánh mì.
“Sao không gọi tôi dậy.” Trì Khâm xách vali xuống tầng, khu dân cư này cách trường trung học khá gần, không cần phải gọi xe.
“Anh không nói sẽ dậy.”
Trì Khâm quay đầu lại, nhìn cô đi chậm đến, cướp lấy hộp sữa bò cắm ông hút vào, đưa đến bên môi Lâm Miên:
“Ừm, về sau phải nhớ.”
Đi đến chỗ ngoặt gần trường, hai chiếc xe bus đã đỗ ở cổng, bên cạnh có nhiều gia đình đưa học sinh đến.
“Tôi tự qua đó.” Lâm Miên uống nửa hộp sữa bò rồi đưa lại cho Trì Khâm.
Trì Khâm không kiên trì, anh biết vấn đề của Lâm Miên, lắc lắc hộp sữa nói: “Đi đường uống hết.”
“Trên xe không vứt rác được.”
Lâm Miên nhận vali, đi về phía trước.
Lên xe, thấy Hứa Nhiên vẫy vẫy tay với mình, Lâm Miên nghĩ ngợi, vẫn qua đó ngồi, nhìn qua cửa sổ thấy ba mẹ đang dặn dò con cái, Lâm Miên nghĩ lúc nãy Trì Khâm đưa cô đến, cũng là có ý này.
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Hứa Nhiên lên tiếng, chỉ vào đôi mắt hơi sưng hồng của cô.
“Còn tốt, thời tiết quá nóng.”
Lúc cô gái nói chuyện, còn có hương sữa vải thoảng qua.
Giáo viên đi theo nhẹ gật đầu, xe bắt đầu lăn bánh, Lâm Miên hẫng một chút, nghiêng đầu hỏi Hứa Nhiên: “Còn có ai chưa đến không?”
Hứa Nhiên im lặng vài giây: “Nhan Kinh rời khỏi cuộc thi.”
Trong lòng Lâm Miên kinh ngạc, theo logic mà nói, những điểm bổ sung và phần thi này đối với cô ta đều rất quan trọng, trừ khi có chuyện quan trọng hơn.
Hứa Nhiên nhìn cô suy nghĩ sâu xa, tới gần thấp giọng nói:“Đừng quá lo lắng, có việc hãy tìm tôi.”
Lâm Miên giấu đi suy nghĩ trong lòng, không trả lời, cô còn nhớ việc mà mình đã đồng ý với Trì Khâm.
“Này, kia là Trì Khâm đấy.”
Nữ sinh phía trước chỉ vào Trì Khâm bên cửa sổ, Lâm Miên cảm thấy âm thanh này khá quen tai, suy nghĩ nửa ngày, đúng là khớp với giọng nói trong di động của Trì Tần đêm qua.
Bầu trời bên ngoài trong xanh, cây dù hai bên trường xanh tươi, Trì Khâm mặc áo sơ mi màu đen, vai cổ thẳng tắp, lộ ra thân hình cao lớn tùy ý của chàng trai, chiếc xe từ từ tiến đến.
Lâm Miên cũng như lơ đãng nhìn qua đó, Trì Khâm đang cúi đầu hút hộp sữa bò, chiếc hộp màu hồng nhạt nhỏ nhắn trong tay anh càng thêm đáng yêu, nghe thấy có tiếng nói trên xe, anh bỗng nhiên ngước mắt lên.
Cách lớp cửa kính, hai người liếc nhìn nhau.
Xe bus lướt qua, chỉ có hai giây.
Lâm Miên rời ánh mắt, đó là hộp sữa bò cô đã uống dở.