Trì miên - Chương 29: Bảo bối (H)
“Có vào không?”
Lâm Miên cầm chìa khóa đứng ở cửa nhà, cô nhìn Trì Khâm đang lạnh lẽo vì mình vừa nói chưa thành niên, vẻ mặt vốn đã sắc bén, lúc này lại càng hung hãn thêm mười phần.
Trì Khâm nhấc lên mí mắt lên nhìn cô: “Em cố ý.”
Lâm Miên không nói gì, vặn chìa khóa mở cửa, cô không bao giờ nghĩ Trì Khâm sẽ do dự vì chuyện cô chưa đủ tuổi, nếu không anh cũng không thân mật nhiều như vậy, anh cũng chưa từng hỏi qua, chứng minh rằng anh cũng không quan tâm đến vấn đề này.
Chỉ là nhìn dáng vẻ đắc ý dạt dào tối nay của anh, cố ý ứng phó với anh một chút.
Trì Khâm đi theo Lâm Miên vào cửa, không gian rất nhỏ, có hai phòng ở, bố cục được sắp xếp rất ngăn nắp.
Lâm Miên mặc kệ anh, đi thẳng vào phòng, trên sàn bày một chiếc vali, hôm qua cô đã đóng gói vài thứ, tay đặt lên cúc áo sơ mi, nhìn chàng trai đi vào theo phía sau, ngồi xuống ngay lên ghế của mình.
“Tôi muốn thay quần áo.”
Trong tay Trì Khâm lật đề thi trong tay, ánh mắt nhàn nhạt: “Thay đi, cũng không phải chưa từng nhìn.”
Lâm Miên nhìn dáng vẻ bất động như núi của anh, cầm váy ngủ đi vào phòng vệ sinh, không thể nói đạo lý với lưu manh được.
Thay quần áo xong đi ra, vừa lúc thấy Trì Khâm ngồi xổm trước vali hành lý, quần áo vốn đang chỉnh tề bị bới loạn cả lên.
“Tôi đã gấp gọn rồi.” Lâm Miên đứng ở trước mặt anh, nhìn tay anh còn đang đặt lên quần áo của mình. Trì Khâm đang móc vào một chiếc nội y bên trong ô vuông, màu lam nhạt, hai bên có hai chiếc dây màu trắng, nghiêm túc nhìn cô nói:”Cái này chưa từng thấy.”
“Đứng lên.” Lâm Miên lấy lại chiếc quần lót, một lần nữa gấp rồi bỏ vào: “Sáng mai tôi còn phải ngồi xe.”
Trì Khâm tùy tiện cong gối ngồi trên thảm, nhìn cô gái đứng trước tủ lấy quần áo, trong không khí thoang thoảng hương chanh, bộ váy ngủ màu trắng mềm mại ôm sát vào người.
Cô quỳ trên thảm gấp lại, cổ váy ngủ rất rộng, bộ ngực không mặc áo lót rũ xuống thành hình giọt nước, đung đưa theo cử động của cô.
Lâm Miên bò qua tìm quần áo, Bắc Kinh nóng hơn Giang Thành nhiều, cô đang lật chiếc áo đã lâu không mặc, một cánh tay xuyên qua eo cô rồi phủ lên ngực phải, chậm rãi xoa bóp, Trì Khâm quay đầu qua nhẹ mổ lên má phải của cô.
“Mặc đẹp như vậy, cho ai nhìn.”
Lâm Miên bị anh xoa chân mềm nhũn, vô thức dựa vào người anh, cúi đầu là có thể thấy bàn tay đang thác loạn bên trong: “Muốn nói đến ai?”
Đều không cần phải đoán, cô biết người cùng đi thi là Hứa Nhiên, nên đêm nay anh mới đến đây để lăn lộn.
“Dù với ai, ở cùng với tôi cũng không cần phải mặc quần áo.”
Nói xong, bàn tay dùng sức xoa bóp,túm lấy núm vú của cô chơi đùa.
Lâm Miên lấy quần áo ra cho vào vali, tránh bàn tay anh: “Tôi muốn tắm.”
Trì Khâm cũng không tiếp tục, kéo khóa vali hành lý của cô lên rồi đặt ở cạnh giường.
Cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Phòng tắm tràn ngập sương mù, Lâm Miên đứng trước vòi sen ngâm mình trong bọt nước, nhìn bóng người mờ ảo trong gương, cô không thể không thừa nhận, ở bên Trì Khâm mang lại cho cô một loại khoái cảm phản nghịch cùng bí ẩn.
Anh nói rất đúng, cô chẳng ngoan một chút nào.
Đang lúc cầm khăn tắm lau người, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn chen vào phòng tắm nhỏ, Lâm Miên đang khỏa thân nhìn anh.
“Cứng.” Lâm Miên bị đẩy dựa vào bồn rửa tay, nghe tiếng chàng trai đang phủ lên mình nói.
Sao eo mông bị lạnh giật mình, đẩy bả vai anh, người vẫn ghé vào cổ cô không hề lung lay.
“Đã mềm bao giờ đâu?” Lâm Miên cười nhạo anh.
Trì Khâm cười khẽ: “Đúng vậy.” .
Nói xong, anh dùng tay vuốt ve làn da ẩm ướt của cô, dùng miệng cắn chính xác đầu núm vú, không nhịn được hút vài ngụm vì cảm giác mềm mại này: “ Vài ngày nhớ nó rồi.”
“Đừng cắn.” Lâm Miên kêu đau, sức lực chàng trai đã nhẹ hơn.
Trì Khâm thả chậm sức lực, dùng đầu lưỡi liếm, hàm hồ nói chuyện: “Đêm đó đã muốn làm như vậy.”
“Hửm?” Lâm Miên híp mắt ngửa đầu, “Hôm nào?”
“Không có gì.”
Bàn tay Trì Khâm tiến vào giữa hai chân cô, ngại vì đang kẹp chặt chân nên không sờ được, anh nâng eo cô lên đặt ở trên bàn, cả người chen vào giữa hai đùi, ép cô phải mở chân ra.
“Ăn vú đã ướt như vậy rồi?.” Trì Khâm sờ đến môi hoa có nước, ướt nhẹp, chảy xuống theo hai đùi: “Em đúng là bảo bối.”
Giọng nói của anh vốn lạnh lùng, nhưng bây giờ khàn khàn nhuốm đầy dục vọng, khiến người ta mê muội.
“Chưa đủ tuổi đã dâm như vậy?” Trì Khâm dùng ngón tay xoa viên thịt giữa hai chân kia, tiếng nước đi theo ngón tay vang lên róc rách.
Anh cũng sẽ không bỏ qua để tài này.
Lâm Miên dang chân, nghiêng đầu cắn môi, cảm nhận được cơ thể có cơn sóng triều: “Chậm một chút…”
“Chậm một chút?” Trì khâm ngược lại tăng tần suất ra tay, khiến Lâm Miên ngâm nga, mềm mại quyến rũ: “Nếu cái này của em có thể nói được, nó sẽ nói nhanh hơn.”
Lâm Miên cảm thấy lời nói lúc này của Trì Khâm còn thô tục hơn so với ngày thường.
“Thật mềm.”
Trì Khâm nhìn ngón tay anh biến mất giữa hai chân cô, hai môi thịt hút lấy, thỉnh thoảng vì ngón tay mạnh mẽ mà lộ ra chút thịt hồng: “Nhiều thịt như vú em.”
“Sướng không?” Trì Khâm chọc vào bên trong, nhìn hai viên vú cô đang lay động.
“Thích thì gật đầu.”
Anh có vẻ tự nhiên vượt trội trong vấn đề này.
Lâm Miên hít sâu, vừa mới quay qua muốn lắc đầu.
Cằm bị người giữ lấy, không thể động đậy, Trì Khâm hung ác lại bá đạo hôn xuống, cắn môi cô: “Nói thích.”