Trì miên - Chương 28: Mua bao
Hai chân Lâm Miên hơi móc vào người anh, hồi lâu cũng đã mỏi, cô chỉ đổi động tác, vô tình chạm vào cơ thể Trì Khâm rồi rời ngay đi.
Nóng bỏng làm cô nhảy dựng.
Ngẩng đầu nhờ ánh trăng nhìn vào Trì Khâm: “Sao anh lại…”
Lần trước về từ phòng y tế cũng như vậy.
Trì Khâm bị vạch trần cũng chẳng hề xấu hổ chút nào, ngược lại vuốt ve eo của Lâm Miên, muốn rời xuống dưới, mặt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu sắc dục: “Em không vậy?”
“Đương nhiên là không!” Lâm Miên hất tay anh ra.
Động tác này quá lớn, vốn đang ngồi trên tay vịn liền đong đưa, chỉ có thể nắm chặt áo Trì Khâm, cô nghe thấy tiếng cười khẽ truyền xuống từ trên đỉnh đầu, cảm giác chấn động ở nơi đang dán vào ngực anh.
Anh dùng sức nhéo nhéo, da thịt căng cứng, sờ vào không thoải mái.
Ngược lại Trì Khâm cầm tay cô vào lòng bàn tay mình, Lâm Miên nhìn bàn tay trắng nõn của mình hoàn toàn bị bàn tay to lớn cùng khớp xương rõ ràng của chàng trai bao bọc, đây là cảm giác trước đó cô chưa từng trải qua.
Mặc dù trước đây cô chưa từng nghĩ đến chuyện bạn trai bạn gái, càng đừng nói là yêu sớm. Cho dù có nghĩ đến, Trì Khâm như vậy cũng tuyệt đối không phải người cô lựa chọn hay thích.
Nhưng cuộc sống của cô đã chệch khỏi quỹ đạo từ lâu.
Cô đang phân tâm nhìn chằm chằm vào tay hai người, khi hơi thở của chàng trai đột nhiên đến gần bao trùm lấy mình, tai cô bị hơi thở của Trì Khâm làm cho ngứa ngáy. Ngay sau đó, giọng điệu dỗ dành của Trì Khâm vang lên: “Muốn làm ở đây”
Bầu không khí vừa quyến rũ vừa rồi lại trở nên nóng bỏng vì những lời này.
“Đừng.” Lâm Miên không nghĩ ngợi từ chối.
“Tầng sáu không có camera.” Tay Trì Khâm véo véo vành tai cô, lực xoa lúc nặng lúc nhẹ, vành tai cô nóng rực, không phân biệt được là do xấu hổ hay đang bị xoa.
“Ngày mai tôi còn ngồi xe, về còn thu dọn đồ đạc.”
Không khí yên tĩnh lại, Lâm Miên giương mắt nhìn dáng vẻ chần chờ của anh, cong mỗi dưới, không khéo bị Trì Khâm vừa vặn bắt được, Lâm Miên lập tức áp xuống ý cười.
“Tôi cũng phải đi.” Trì Khâm nhướng mày nhìn cô, không chờ Lâm Miên mở miệng: “Nếu không sẽ làm ở đây rồi.”
Hai chân Lâm Miên vẫn chạm vào phần thân dưới của anh, bộ phận đó không hề suy yếu chút nào, với mức độ điên cuồng của Trì Khâm, Lâm Miên biết anh có thể làm được, dù sao tầng sáu thật sự có ấn tượng với cô.
Cuối cùng cô cố gắng phản kháng: “Giường rất nhỏ.”
“Tôi chưa nói muốn ngủ.” Ngữ điệu Trì Khâm sung sướng, ôm người từ trên tay vịn xuống, dẫn đi.
Bước chân của anh rất nhanh, Lâm Miên bị anh kéo ở phía sau, cô cảm thấy mình không nên nói nhiều thêm câu nói kia.
Trên đường về nhà, Lâm Miên dùng một tay nhắn tin, khung chat đã từ lâu không dùng đến đối với Lâm Cẩm Nguyên, trước đó bà luôn trở về khi hết tiền hoặc thất bại gì đó, lần này đi đã lâu rồi.
“Con muốn đi Bắc Kinh thi, mẹ về không?.”
Trước kia bà ở bên Bắc Kinh một thời gian.
Bên kia không trả lời.
“Mua ít đồ, ở đây chờ tôi.”
Trì Khâm quay đầu lại nhìn cô, cô gái nhíu mày nhìn chằm chằm di động, thấy anh nói nâng mắt lên, trợn mắt gật gật đầu, có chút đáng yêu.
Trì Khâm xoa nhẹ đỉnh đầu cô một cái, xoay người đi vào vào cửa hàng tiện lợi.
Mười giờ tối cửa hàng vắng vẻ, Trì Khâm lập tức đi đến bên cạnh quầy thu ngân, trên kệ để hàng đồ đã thưa thớt.
Vẫn còn nhiều cái khác ở hàng dưới cùng.
Trì Khâm ngồi xổm xuống cầm một hộp, dừng một lát, tay đảo đảo vài cái.
Nhân viên thu ngân đang chuẩn bị tan làm nhìn thấy có người đến tính tiền với vẻ mặt khó chịu, cầm lên một thứ gì đó, quét mã đã nhìn thấy tên sản phẩm nhảy lên trên màn hình, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn người đối diện.
Nam sinh nhìn qua tuổi cũng không lớn, mặc đồng phục học sinh trông có vẻ vô tư, vẻ mặt lạnh lùng, dường như không hài lòng với động tác chậm chạp của mình, cau mày liếc nhìn cô, giọng nói lạnh lùng xa cách.
“Tính tiền.”
Sau khi phản ứng lại, cô gái lập tức quét mã QR để kiểm tra các hộp còn lại, vừa lấy ra một chiếc túi trên tay, đã thấy anh nhét lung tung vào túi bên cạnh ba lô sau lưng mình.
Chân vừa dài vừa thẳng, vài bước đã đi tới cửa, bên ngoài có một nữ sinh cũng đang mặc đồng phục đứng đó, cũng nhìn chằm chằm động tác đang đi ra ngoài của nam sinh, hình như cũng không biết anh mua cái gì, vẻ mặt hơi mê man.
Nhưng… thật xinh đẹp, kiểu xinh đẹp ngoan ngoãn hiền lành, giống như từ chân tơ kẽ tóc đều rất mềm mại.
Lâm Miên cách tấm kính nhìn gương mặt sắp hồng đến nhỏ máu của nhân viên thu ngân, dùng đầu óc đơn giản nghĩ cũng biết người này mua cái gì. Di động đột nhiên vang lên, có tin nhắn trả lời.
“Không trở về.”
Cô đem điện thoại nhét vào túi, nhìn biểu cảm sung sướng của chàng trai, tùy tiện nói chuyện: “Mấy hôm trước anh xem tin tức không?”
“Làm sao vậy.” Trì Khâm nắm tay cô thưởng thức trong tay, trong lòng vẫn nghĩ đến mấy hộp vừa mới mua.
“Có một người nổi tiếng, rất nổi tiếng, nhưng vì cách đây không lâu có quan hệ tình cảm với trẻ vị thành niên, hình như đã rơi vào bẫy.”
“Không biết.”
Trì Khâm thản nhiên trả lời, trong đầu ngẫm nghĩ những lời của Lâm Miên, sau đó chậm rãi hiểu ra ý tứ, anh liếc nhìn cô, ánh mắt đen tối thăm dò: “Lâm Miên, em bao tuổi?”
Cố nén khóe môi cong lên đang muốn cười, Lâm Miên vô tội đối diện với anh:
“Hình như tháng sau mới thành niên.”