Trì miên - Chương 27: Trên tay vịn
Âm thanh của Trì Khâm như dòng điện nhỏ truyền vào, từ tính trầm thấp, xẹt qua bên tai râm ran khiến sống lưng cô tê dại, Lâm Miên chống cằm nghe anh hát xong.
“Thế nào.” Giọng Trì Khâm thiếu đòn thật sự.
Lông mày Lâm Miên bất giác cong lên: “Cũng chỉ thế thôi.”
Trì Khâm bật cười một tiếng: “Tiết mục phục vụ trước khi ngủ kết thúc, bây giờ tắt đèn, lóa mắt.”
“Chúng ta cách một con đường…” Lâm Miên vén rèm lên nhìn thoáng qua phía đối diện, không biết Trì Khâm có đang nhìn sang bên này hay không, lúc cô vén rèm ra, di động bên phía đối diện lóe lên môt tia sáng, dán vào mặt kính dọa cô.
“Ngủ.” Đèn flash lóe lên theo tiếng đóng cửa.
Lâm Miên kéo bức rèm lại, cúi đầu thu dọn đồ đạc, cầm lấy đề thi vừa làm, khoảng trống bên cạnh đã lấp đầy chữ viết khi nghe anh hát.
Trì Khâm.
Tất cả đều là mấy chữ này, động tác thu dọn của Lâm Miên dừng lại, cầm đề thi vo thành một cục, nghĩ ngợi rồi nhét vào ngăn sâu nhất bên trong giá sách.
*
Đại hội thể thao kết thúc, kết quả của Lâm Miên cùng Bùi Vũ Đường bị hủy vì cả hai đều phạm lỗi, vốn dĩ một số bạn trong lớp đang âm thầm phàn nàn, nhưng lớp trưởng Hứa Nhiên lại không nói gì, việc phân lớp như lửa sém lông mày, sau khi phân chia xong sẽ có kỳ thi tháng.
Trường trung học có cường độ học tập rất cao, không ai quan tâm đến kết quả đã được định sẵn.
Ngày nộp đơn phân lớp, chủ nhiệm lớp gọi Lâm Miên đến văn phòng, đơn giản vì trường này trọng lý khinh văn, khuyên cô nên ở lại lớp khoa học tự nhiên, đối với của giáo viên chủ nhiệm này Lâm Miên không có cảm giác gì.
Trước đó lần đầu bị mấy người cùng Nhan Kinh chặn đường, cô đã nói qua với chủ nhiệm lớp, lúc đó chủ nhiệm lớp khuyên cô nên tránh mặt mấy người của Nhan Kinh, Lâm Miên đã nghĩ cô giáo đã mang thai năm tháng, khả năng lực bất tòng tâm.
Nhưng lúc phân lớp, cô không nhận nhượng bất cứ ai, kiên định với ý chí của mình.
Lúc ra khỏi cửa văn phòng, cô đụng phản Nhan Kinh, không biết bên phía Hứa Nhiên đã có tác dụng hay chưa, gần đây cô ta có vẻ trầm tình hơn rất nhiều.
Hai người nhạt nhẽo nhìn nhau.
Trong lòng Lâm Miên đột nhiên căng thẳng, Nhan Kinh giống như một con dã thú ẩn nấp dưới lớp da người, lặng lẽ gầm lên.
Lúc này đã gần mười giờ tối, ngoài hành lang chỉ có vài học sinh tự học tiết buổi tối, Lâm Miên không muốn ở một mình với cô ta, lúc chuẩn bị rời đi nhận được tin nhắn của Trì Khâm.
Bảo cô đợi anh ở đầu cầu thang tầng ba.
Lâm Miên vừa lúc đến tầng ba, dựa vào tay vịn chỗ ngoặt cầu thang chờ anh, qua vài phút, cô thấy tiếng từ trên đang đi xuống, rất quen tai.
“Anh bảo em đến cửa chờ anh sao?” Giọng Bùi Vũ Đường vẫn trước sau như một, Lâm Miên đứng trong bóng tối ở cầu thang mà nổi cả da gà.
Trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng nói của Trì Khâm.
Lười biếng như vừa tỉnh ngủ.
Bùi Vũ Đường nghe được tiếng trả lời, cả người nhảy lên, Lâm Miên yên lặng chờ đợi, cô đoán Trì Khâm đang có đầy một bụng ý xấu. Quả nhiên, giây tiếp theo ——
“Dựa gần tôi như vậy làm gì.”
Lâm Miên nghe thấy Trì Khâm đột nhiên mở miệng, nữ sinh còn không có ý thức được, tiếp tục làm nũng với anh: “Không thể sao.”
“Không .” Ngữ điệu Trì Khâm lạnh lùng, hành lang yên tĩnh lại, đèn cảm ứng tắt đi.
Trì Khâm bỗng chốc hạ giọng: “Trên vai ——”
“Có người.”
Lâm Miên cảm nhận được hành lang có gió đêm thổi qua, rất thích hợp với giọng nói của Trì Khâm, như đã dự kiến, trên cầu thang có tiếng thét của nữ sinh cùng với tiếng té ngã.
Còn lăn vài lần, nghĩ đã thấy đau.
Phía dưới truyền đến tiếng kêu đau và tiếng khóc của nữ sinh, gọi tên Trì Khâm.
Lâm Miên đứng một lúc lâu nên hơi mệt, vừa thay đổi tư thế đã thấy Trì Khâm rẽ vào hành lang, nhìn Lâm Miên đứng nơi đèn đã tắt.
“Không sợ tối?”
“Vẫn tốt.” Lâm Miên nhẹ giọng trả lời, khi còn nhỏ Lâm Cẩm Nguyên thường xuyên không đóng tiền điện, cô ngồi ở trên giường một mình trong bóng tối, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, không chết cũng chẳng có gì phải sợ.
Trì Khâm thuận tay cầm lấy cặp sách trên lưng cô xách theo, chuẩn bị đi về hướng khác của cầu thang đi xuống, đi ngang qua văn phòng còn chưa tắt đèn, cô nghĩ ngợi, vẫn nên vào nói với giáo viên trực ban là có ai đó ngã ở cầu thang.
Nếu không, cả đêm cô ta không đươc ai phát hiện, đông lạnh không chết cũng bị dọa đến chết.
“Chuyện của tôi xong rồi.”
Hai người đi đến giữa cầu thang tầng hai, Trì Khâm lôi tay cô, nắm ở trong tay xoa bóp chơi chơi, bàn tay anh ấm áp, mang đến cảm giác mạnh mẽ của con trai.
Lâm Miên biết anh đang nhắc đến việc trước đó ở phòng y tế:
“Còn chưa đến một tuần.”
Trì Khâm không hài lòng với giọng nói lãnh đạm của cô, anh muốn nghe cô thở dốc cầu hoan, rên rỉ xin tha.
Lâm Miên đang nhìn cầu thang, bỗng nhiên bị người ôm lấy eo, một cơn trời đất quay cuồng, phần chân lộ ở bên ngoài dán vào một vật lạnh lẽo, cô bị Trì Khâm ôm ngồi lên tay vịn cầu thang.
“Để tôi xuống, trên này bẩn.”
Lâm Miên không có trọng tâm, chỉ có thể nắm chặt cổ áo anh.
Trì Khâm nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô, đem người nhấc lên, tay đặt lên tay vịn cầu thang, cho Lâm Miên ngồi trên tay mình, cánh tay khác ôm lấy eo cô.
“Mai đi thi ở Bắc Kinh?”
“Sao vậy.” Lâm Miên sợ ngã xuống, chân cũng quặp vào chân anh, động tác hai người hơi kỳ quái.
“Căng thẳng không?”
“Một chút.”
Trì Khâm nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Có lẽ là gió đêm thổi qua, môi hai người đều lạnh lẽo, Lâm Miên cảm nhận được anh mút vào từng chút một, môi cũng bắt đầu nóng lên.
Ngón tay Trì Khâm ấn ấn môi dưới lấp lánh nước của cô:
“Đừng hút thuốc, đến tìm tôi.”