Trì miên - Chương 26: Love
Lâm Miên nghĩ ngợi, cũng không lâu lắm, chỉ hơn một tuần. Dáng vẻ Trì Khâm như muốn nuốt cô vào trong bụng, như mấy tháng trời rồi không gặp nhau.
Môi nóng rát, chậm không thể hạ nhiệt độ.
Lúc hôn tay Trì Khâm lại không an phận, theo vòng eo cô sờ hướng lên trên.
Hôm nay cô sợ chạy bó chật ngực sẽ khó chịu, nên mặc đồ lót hợp với size của mình, dưới vải áo thun màu trắng, nhìn rõ ràng bên trong. Trì Khâm đụng đến viền áo ngực, ngón tay vừa móc vào một chút, đã bị Lâm Miên đánh lên.
“Vừa chạy xong, mồ hôi.” Cô cuộn tròn người lại.
Trì Khâm nhướng mày: “Tôi không sờ sao biết được.”
Anh thò lại gần mổ vào môi Lâm Miên một cái, thoải mái thở dài một hơi, cả người lưu manh đến không chịu được, cố ý đè bên vành tai Lâm Miên nói chuyện.
“Hương quả vải.”
Lâm Miên muốn đem hộp sữa kia ném vào mặt anh, cô cũng muốn như vậy, rướn eo với hộp sữa bò ở bên cạnh, đã bị Trì Khâm ôm eo nhẹ nhàng kéo trở về đùi mình, điều hòa nhiệt độ ở phòng y tế bật rất thấp, nhưng hai người họ lăn lộn ra một thân mồ hôi.
“Bạn học, xin hỏi Lâm Miên ở đâu?”
Lâm Miên nghe tiếng nói ngoài cửa, Hứa Nhiên nói luôn ôn hòa, lúc này mang theo hơi thở nặng nề, cơ thể Lâm Miên đột nhiên cứng đờ.
Phản ứng lại lập tức đẩy người chàng trai đang giữ mình ra, Lâm Miên chỉ vào bên kia tấm rèm:
“Anh đi ra ngoài từ bên kia.”
“Bên kia là Bùi Vũ Đường.” giọng Trì Khâm nhàn nhạt nghe có vẻ cố ý.
Lâm Miên nghe tiếng Hứa Nhiên đi đến đây, gọi tên cô, nhìn quanh không gian nhỏ hẹp của giường bệnh, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía giường, Trì Khâm cũng nhìn theo cô.
Nói chính xác hơn là ở dưới gầm giường.
“Không thể nào, đừng có nghĩ.” Trì Khâm vẫn lười biếng, gõ gõ mũi giày:
“Bảo nó đi là được.”
Lâm Miên nhìn mấy mét vuông này, giấu con kiến cũng có thể thấy, huông chi là một người cao 1m8 mấy, lúc âm thanh Hứa Nhiên đến gần, vẫn phải kêu lên:
“Tôi ở chỗ này.”
Lâm Miên nhìn một bàn tay của nam sinh đụng đến bức rèm, tim sắp nhảy ra khỏi ngực, đầu óc cô quay cuồng, dồn hết sức lực vào như làm bài tập hóa học. “Tôi vừa bôi thuốc xong, chưa mặc quần áo.”
Lúc nói âm thanh đè càng ngày càng thấp.
“Được, cậu sao rồi, xin lỗi tôi vừa có chút việc bị gọi đi.”
Bàn tay vốn đặt trên bức rèm buông xuống.
Lâm Miên đang muốn nói chuyện, mặt bỗng nhiên bị người nắm thay đổi phương hướng, cô dại ra nhìn gương mặt hư hỏng của Trì Khâm ép xuống, lấp kín môi mình đang muốn nói chuyện, đầu lưỡi không kiêng dè trêu đùa hàm trên, câu lấy người.
“Lâm Miên?” Hứa Nhiên lên tiếng.
Người trước mặt không hề có ý định buông cô ra, anh nhướng mày nhìn cô, động tác của tay cùng người đổi hướng, khiến mặt cô đối mặt hướng về phía Hứa Nhiên đang đứng.
Lâm Miên dùng tay đẩy ngực anh, nhưng không có tác dụng, cô chỉ có thể dùng răng cắn môi anh, cuối cùng giành được một khoảng trống từ miệng Trì Khâm, cố gắng hết sức đè nén tiếng thở dốc trong lồng ngực.
“Tôi không sao.” Lâm Miên vừa nói một câu, vạt áo bị vén lên, bàn tay rộng lập tức sờ vào ngực, áo ngực thể thao rất co dãn, dễ dàng nhét một tay vào, xoa bóp núm vú của cô.
Toàn thân Lâm Miên run rẩy, nhíu mày trừng mắt với Trì Khâm.
Cô nhìn Trì Khâm đang cố tình gây tiếng vang trên giường, im lặng nói với cô:
“Bảo nó cút.”
“Tôi muốn nghỉ ngơi một lát rồi về, cậu có thể đi trước được không?”
Lâm Miên cách vải áo nắm tay Trì Khâm, không cho anh lộn xộn.
Cô phân tán lực chú ý để nghe tiếng động bên ngoài, Hứa Nhiên im lặng một lát, Lâm Miên còn hoài nghi hay là cậu đi rồi, nghe thấy tiếng Hứa Nhiên: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Miên nghe tiếng bước chân đi xa, lôi bàn tay trong áo mình ra.
Trì Khâm bị cô đẩy vài lần, cũng không giận, khóe môi cong lên tiếp tục ôm Lâm Nhiên, dù sao mục đích của anh đã đạt được rồi, rèm trong phòng y tế chưa đủ chạm tới sàn nhà, bàn chân của anh đã lộ ra, thỉnh thoảng chạm đất, đôi giày thể thao này chỉ có năm đôi duy nhất trên thế giới, nên chàng trai nào cũng có thể nhận ra được.
***
Đại hội thể thao đi qua chính là thi cử, Lâm Miên vẫn luôn cam chịu với nguyên tắc không hề thay đổi, tối mỗi ngày học văn đổi thành tiếng Anh.
Lâm Cẩm Nguyên vẫn luôn không về nhà, bà không về cuộc sống của Lâm Miên cũng không chịu ảnh hưởng, mỗi năm chi phí sinh hoạt bà cho cô đều tích cóp được một ít, vì muốn tự mình trả học phí đại học sau này.
Bởi vì Lâm Cẩm Nguyên khi say đã nói qua với cô:
“Vào đại học có ích lợi gì, không bằng tìm một tên đàn ông tốt.”
Cô không cho phép con đường duy nhất của mình đi chệch hướng, vì bất cứ ai.
Lâm Miên đem tâm trí quay lại bài đọc hiểu trước mắt, bên mí mắt phải giật giật quá mức, Lâm Miên xé một ít băng dính dán lên mắt, sau đó quay lại ghế tiếp tục.
Vừa đọc được ba dòng, màn hình điện thoại sáng lên, Lâm Miên thở dài nhận cuộc gọi, giọng nói của người bên kia có vẻ bất cần.
“Còn chưa ngủ?”
“Làm bài.”
Trì Khâm ha một tiếng: “Bài gì hơn nửa đêm còn làm.”
“Tiếng Anh.” Lâm Miên cảm thấy bực bội.
“Tôi biết, tôi dạy cho em.”
“Thật hay đùa.”
Bên kia di động truyền đến tiếng cười khẽ, Lâm Miên nghe thấy âm thanh thong thả, lười biếng nhưng đầy quyến rũ của anh, đang hát một bài hát tiếng Anh mà cô chưa từng nghe qua.
I wanna take you out
show you off my friends
I wanna love you over and over again
It’s true.
—
Bài hát《Sky is the limit》