Trì miên - Chương 25: Bao lâu rồi chưa hôn
“Liên quan gì đến cậu ta?”
Lâm Miên lo lắng phòng y tế đông người, nghe thấy cái tên này sẽ nghi ngờ, cho nên chỉ nói ý.
Trì Khâm đao to búa lớn ngồi xuống bên cạnh:
“Còn bảo vệ cho nó?”
Ánh mắt đen nhánh của Trì Khâm nhìn chằm chằm Lâm Miên, biểu cảm như mưa bão sắp đến này cô rất quen thuộc, rõ ràng nói cho cô, nói ‘không phải’ như lần trước, kiểu gì anh cũng nổi điên ở chỗ này không kiêng kỵ gì.
“Không phải, nhưng chuyện này có liên quan đến anh.” Ánh mắt ngoan ngoãn của Lâm Miên nhìn chằm chằm, khiến người ta áy náy.
“Chờ chút.” Trì Khâm nhìn đầu gối cô còn đang rớm máu, đứng lên vén rèm ra.
Y tá đều bận đến váng đầu hoa mắt, nghe Trì Khâm nói tự mình sẽ xử lý, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đưa thuốc cùng tăm bông cho anh.
Trì Khâm quay lại, nhìn thấy người vừa ngồi thẳng, lúc này đang cúi xuống xé vết thương của mình, sắc mặt cô gái không mấy tốt đẹp, hơi tái nhợt, mím môi chăm chú xé lớp da trầy, giống như rất hưởng thụ cơn đau đớn này, thích tự ngược mình.
“Lại xé, giờ tôi ôm em ra ngoài sân thể dục chạy một vòng.”
Trì Khâm hạ giọng cảnh cáo cô.
Lâm Miên lập tức buông chân xuông, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở trên đùi.
Trì Khâm ngồi xuống, cầm chân cô đặt lên đầu gối mình, chậm rãi lau lau, cúi đầu xuống: “Nói xem, sao lại liên quan đến tôi.”
Lâm Miên nhìn mái tóc ngắn sau đầu của anh, bàn tay hơi ngứa ngáy, nhịn xuống sự xúc động: “Húc vào tôi là cố ý, hình như hôm đó ở hành lang đã nhìn thấy anh giúp tôi.”
Trì Khâm nghẹn bực, người này anh cũng có ấn tượng, nửa đêm thêm bạn làm anh tưởng là Lâm Miên hối hận tìm mình, ho nhẹ một tiếng, ném đồ vừa dùng vào thùng rác.
Đưa tay ra ôm người ngồi lên đùi mình.
Lâm Miên suýt nữa thì hô lên, tay che miệng lại nhìn anh.
“Em cũng biết tôi muốn giúp em.” Giọng Trì Khâm đầy vẻ oán hận:
“Tôi giúp em trả thù, hửm?”
Giọng điệu của chàng trai như đang đè xuống thấp nhất, nghe vậy bên tai Lâm Miên tê tê dại dại.
“Không cần.”
Tay Trì Khâm đặt bên hông hông cô bóp chặt, ánh mắt rời xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau anh nhếch mày lên: “Trong một tuần, tôi giúp em trả thù, em cùng thằng ngốc kia phân rõ giới hạn, được không?”
Lâm Miên suy nghĩ một hồi, nửa ngày không lên tiếng.
Trì Khâm cứ chờ như vậy, mười ngón tay vân vê chơi đùa vạt áo cô, như làm trò ảo thuật biến từ trong túi ra một hộp sữa, cắm ống hút vào đưa đến bên môi Lâm Miên.
Theo bản năng cô đưa tay ra lấy, lại bị Trì Khâm chơi đểu rời hộp sữa ra xa, nhướng mày nhìn cô.
Lâm Miên không còn cách nào khác đành phải uống từ tay anh, nhấp một ngụm, đôi mắt cô mở to kinh ngạc, đây là nhãn hiệu và hương vị bữa sáng mà cô yêu thích nhất.
Vị vải thiều ngọt ngào thanh mát tràn ngập khoang miệng.
“Được.” Lâm Miên mím môi gật đầu, cô suy nghĩ một chút, chuyện này chắc khoảng một tuần nữa mới kết thúc, chủ yếu là mấy ngày nữa sẽ phân lớp, lúc đó ngăn cách bởi tầng lầu, mặc kệ là Nhan Kinh hay Hứa Nhiên, mọi chuyện đều được giải quyết.
“Nhưng mà, tuần sau tôi sẽ đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi.”
Lâm Miên nhìn anh với ánh mắt chột dạ, quả nhiên, giây tiếp theo, Trì Khâm rút ống hút ra khỏi miệng cô.
“Đi với thằng ngốc đó à?”
Lâm Miên nhíu mày, sao lúc nào cũng mắng chửi người: “Người ta có tên.” Còn muốn nói thêm vài câu nữa, âm thanh chưa ra khỏi miệng đã bị người lấp kín.
Trì Khâm nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, hàm răng không nhẹ không nặng cắn cắn môi dưới của cô, tiếng mút mát nổ tung, trái tim Lâm Miên chìm xuống một chút, nhìn gương mặt rõ ràng sắc bén của Trì Khâm, đã một thời gian dài không gặp.
Tại sao hai người họ đã nguội lạnh đi rồi lại lần nữa nóng rực lên, Lâm Miên nhớ đến túi thuốc tối qua.
Thiên chi kiêu tử đối với kẻ phản nghịch giả có ham muốn chinh phục, hay tất cả mọi chuyển đều do cô định đoạt, cô nhìn không rõ.
Đầu lưỡi Trì Khâm bị hàm răng Lâm Miên đang cắn chặt từ chối, trợn mắt lên nhìn cô, ánh mắt cô gái trong trẻo, anh nảy sinh ác độc cắn khóe môi cô: “Một chút cũng chẳng ngoan, lúc nào cũng không nhắm mắt.”
Môi Lâm Miên nóng rát đau đau, đang muốn mở miệng mắng anh, ngoài bức rèm ầm ĩ hơn, nghethấy có người đang đi vào, không có giường trống, cô sợ đột nhiên có người vào đây sẽ bị lộ, giãy giụa muốn trèo xuống.
Vòng eo đang bị người nắm, Lâm Miên nhìn mặt Trì Khâm lại lần nữa áp xuống, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, có tính xâm lược, mút vào vị sữa vải còn xót lại trong cô.
Không khí bị cướp đi,Lâm Miên bị cánh tay anh đè nặng dựa vào trước ngực mình.
Hộp sữa bò chưa uống xong bị ném ở bên cạnh, bàn tay ấm áp vốn đang đặt ở đùi cô, lúc này véo véo thịt mềm lúc nặng lúc nhẹ.
Lâm Miên nghe thấy âm thanh bên ngoài chưa lắng xuống, hoảng loạn hưởng thụ nụ hôn này, tiếng nước tấm tắc vang khẽ bên tai. Cuối cùng lúc cô sắp tắc thở, đẩy bả vai Trì Khân ra, hơi thở ướt nóng quấn quanh hai người, Lâm Miên hít vào không khí mới mẻ, đã phát hiện ra Trì Khâm đang nắm cằm mình.
“Anh cũng không xong.” Lâm Miên thở phì phò, âm thanh không mềm nhẹ như bình thường, oán trách nhìn anh.
“Fuck.” Trì Khâm nhẹ mắng một câu, tay đặt lên eo cô dùng sức vuốt ve một lần, ánh mắt chưa hết hứng tình:
“Ông đây bao lâu rồi chưa hôn.”