Trì miên - Chương 24: Đáng ghét
Lâm Miên nằm ở trên giường nhìn khung chat trên di động, ảnh đại diện là bóng dáng chàng trai đang đứng dưới chân núi tuyết nhìn bầu trời trong xanh. Trì Khâm là người khó đoán, như gần như xa, mọi chuyện anh đều giao cho cô quyết định.
Di động ném ở cạnh giường, cô chuẩn bị ngủ, nếu không cuộc thi ngày mai có lẽ cô sẽ chết ở trên đường mất.
“Đinh ——”
Lâm Miên vẫn cầm di động lên.
Trì: Tắm rửa nước vào, có nhiễm trùng không?
Lâm Miên nghĩ đến vết thương khoảng 2cm kia trên mặt anh, bôi xong cồn nhìn cũng chẳng rõ lắm.
Mặc kệ người này còn điên khùng đến khi nào, cô tắt về chế độ im lặng đi ngủ.
Một đêm vô mộng.
Vì diễn ra đại hội thể thao, tiết tự học buổi sáng cũng bị hủy bỏ, Lâm Miên ngủ đủ giấc rồi rời giường, lúc ra cửa nhìn thấy rèn bên nhà đối diện vẫn đóng kín.
Học sinh cuối cấp này đúng là rất thoải mái.
Lâm Miên mặc bộ đồng phục thể thao mùa hè của trường, đang đứng trên sân chơi buộc bảng số trên áo, Hứa Nhiên đi tới hỏi chân cô sao rồi. Vốn muốn đường ai nấy đi cùng Trì Khâm, Lâm Miên còn có thể yên tâm ứng phó với Hứa Nhiên, lúc này lại không được tự nhiên, nói không rõ là đang áy náy hay chột dạ với ai.
Cho đến khi Lâm Miên đứng đợi ở vạch xuất phát cuộc đua cự ly dài 1.200 mét, cô mới đứng sang một bên nhìn cô gái ở giữa, là người làm nũng trên hành lang, Lâm Miên nhìn bảng số trên người cô gái.
Lớp 11-4, Bùi Vũ Thường, nghe tên cũng hơi quen tai, trong lớp nam sinh thường hay nhắc đến. Một đám người hỏi han ân cần vây quanh cô nàng, cô gái đang ngẩng cao cổ tìm người khắp nơi.
Lâm Miên theo đó cũng ngó xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng lười biếng kia đâu.
Đến lúc ra sân, Lâm Miên đứng trên đường đua, tim đập dữ dội, cô sợ chạy đường dài, sợ mùi máu tanh trong cổ họng và đường chạy đua dài vô tận.
Hứa Nhiên đứng ở bên cạnh đường băng, cổ vũ cố lên.
Tiếng còi vang lên, mấy người xung quanh nhanh chóng lao ra, Lâm Miên đang nghĩ đến việc chạy nước rút từ phía sau, cũng không tăng tốc, chỉ duy trì vị trí ở giữa, sân thể dục là đường chạy 400 mét, khi cô chạy xong vòng thứ nhất quay lại điểm xuất phát, chân cũng đã mềm nhũn.
Ánh mắt lơ đãng nhìn phía trước, nghe thấy tiếng thở dữ dội của mình và tiếng cổ vũ của ai đó bên cạnh đường đua.
Cho đến cuối vòng thứ hai, cô vẫn giữ nguyên vị trí ở giữa, dù sao thì Lâm Miên cũng không bao giờ mong đợi sẽ vượt qua học sinh có năng khiếu, chỉ cần không đứng ở vị trí cuối cùng, cô sẽ tiến về phía trước với tốc độ không đổi.
Đột nhiên, có người đuổi kịp phía sau, cố ý dùng đầu gối huých vào chân cô, chân vốn đã quá yếu nên Lâm Miên mất hết sức lực, quỳ xuống trên con đường thô ráp, sỏi đá cọ vào da thịt khiến đầu gối đau rát, làm cô sinh ra một cơn tàn bạo.
Đưa tay túm chặt lấy cổ chân người kia, nghe thấy tiếng cô gái hét lên đau đớn, cô vừa lòng buông tay.
Các học sinh đang vây xem vì trận té ngã này mà loạn lên, Lâm Miên nhìn thấy người ngã trước mặt cô đúng là Bùi Vũ Thường, nghĩ cũng biết là do chuyện hôm qua trên hành lang, cô phát hiện ra rằng mình thực sự bị người khác ghét .
Một đám đông vây quanh Bùi Vũ Thường, vừa đỡ vừa ôm người rời đi. Lâm Miên đỡ đầu gối, tập tễnh đi khỏi đường băng, người tình nguyện viên ở bên cạnh đỡ cô đến phòng y tế.
Phòng ý tế còn đông hơn Lâm Miên nghĩ, có mấy học sinh bị cảm nắng, còn có vài người bị thương vì thi đấu, Lâm Miên không muốn đi vào bên trong, tùy tiện tìm một chiếc giường ngồi xuống.
Mấy y sĩ đi quanh vài chiếc giường.
Lâm Miên cong chân, dùng khăn giấy mang theo lau sạch cát bụi, vết thương không sâu, nhưng bị cát dính vào, nhìn qua có chút bi thảm, đầu ngón tay đang định xé đi mảnh da bị trầy sát đáng sợ đó, đột nhiên bức rèm bị kéo ra.
Cô kinh ngạc nhìn kẻ đột nhập, sắc mặt Trì Khâm âm trầm đứng trước mặt, ánh mắt liếc nhìn vào đầu gối cô.
“Thằng ngốc kia cứ đứng nhìn em như vậy?”
Lâm Miên mất đi phản ứng một hồi lâu, mới hiểu được người anh nói đến là Hứa Nhiên.