Trì miên - Chương 23: Xoa dịu
Anh không nói gì.
Lâm Miên nhớ ra hai người đã nhiều ngày không nói chuyện với nhau.
Bắt đầu từ ngày cô chọn không cách xa Hứa Nhiên, cô cùng Trì Khâm đã rút lui coi như không hề quen biết.
Lâm Miên đi vào tiệm thuốc, mua một lọ povidone, nghĩ đến thuốc trong nhà cũng đã sắp hết, cô ngồi xổm ở kệ hàng chọn lựa một lát, quầy thu ngân có hai cô gái đang sắp tan làm trò truyện.
“Nam sinh đối diện đẹp trai thật, vừa lạnh vừa kiêu.”
Một cô gái khác nhìn qua, hơi tiếc nuối nói: “Có bạn gái rồi.”
Lâm Miên không khỏi dựng lỗ tai lên, người thứ nhất hiện lên trong đầu cô là nữ sinh làm nũng với Trì Khâm ở hành lang kia, cô gái xinh đẹp hào phóng, ít nhất nhìn qua cũng rất xứng đôi.
“Sao cậu biết?”
Cô gái như đè thấp âm lượng: “Mấy hôm trước sáng sớm đã thấy anh ấy đến mua thuốc, chính là thuốc bôi…chỗ đó, sau đó tớ lấy ra mấy cái, anh ấy còn thấy quá rẻ, hỏi xem có thể mua ở đâu loại tốt hơn.”
“Mẹ nó, càng soái, cậu có nói không, cẩn thận quản lý trừ lương đấy.”
“Nói nhỏ với anh ấy thôi, nhà thuốc ở phía thành nam, sau đó anh ấy đi luôn.”
Hai nữ sinh còn thì thầm chuyện bí mật.
Mặt Lâm Miên hơi nóng lên, nghĩ đến hộp thuốc mỡ kia bôi trên đùi mình, mát lạnh, hiệu quả thật tốt, đứng lên đi lại cầm chai povidone cùng cồn sát trùng trên giá, lại lấy tăm bông cùng thuốc.
Trả xong tiền đi ra ngoài, Trì Khâm vẫn còn đứng đó, nghe thấy tiếng cô đi ra ngẩng đầu lên nhìn.
Lâm Miên đi qua, thả chậm bước chân, mua cũng đã mua rồi còn rối rắm cái gì, đưa túi trong tay đến trước mặt anh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi tay Lâm Miên gần như sắp mỏi nhừ, người trước mặt cũng không chịu cầm túi, cô có chút tức giận nói: “Không cần thì thôi.”
Âm điệu Trì Khâm nghiêm túc: “Không biết làm, làm mẫu cho tôi.’
Lâm Miên không nói gì nhìn anh, sau đó ngồi xuống ghế trước mặt anh, mở túi ra, theo động tác của cô anh cũng ngồi xuống ghế, hình như hơi xa, anh lơ đãng đưa mặt về phía trước.
Sau đó, Lâm Miên lấy đèn di động ra soi vào mình, dùng tăm bông dính cồn sát trùng, bôi lên vết sước trên cổ, lau đi vệt máu đã khô sau đó dán keo cá nhân lên.
Cô gái có làn da trắng nõn, đã thay quần áo ở nhà, trên người mặc một chiếc váy vải lanh màu trắng, đôi mắt hạnh mở to nhìn vào màn hình, ngũ quan không hề hung hãn, ngây ngô mềm mại. Động tác của cô rất thuần thục, đưa đồ cho Trì Khâm:
“Cứ như vậy.”
“Em cứ làm mẫu như vậy?” Trì Khâm đen mặt.
Lâm Miên vô tội gật đầu: “Chưa học được?”
Trì Khâm tùy ý lau vết thương mấy lần, nhìn vết đỏ còn chưa tiêu tan trên mặt cô, cau mày: “Vòng vo như vậy có đáng không?”
Hai người họ nói chuyện luôn không cần phải nói rõ ràng, Lâm Miên cũng đã hiểu, cô phát hiện Trì Khâm còn thích ngồi xổm ở đầu hẻm nhà mình hơn Nhan Kinh:
“Đáng, thuyết phục hơn, cùng đồng tình hơn.”
“Em tự tin nó sẽ giúp mình như vậy?”
Lâm Miên thu lại tăm bông đã dùng qua, chuẩn bị đứng dậy:“Không tin, nhưng không có ai khác.”
Cô tay bị người giữ chặt, cô nghe thấy Trì Khâm lạnh giọng nói:
“Tôi.”
“Anh quá đắt.”
Lâm Miên nhìn bàn tay to rộng của anh đang nắm cổ tay mình, thon dài xúc cảm. Cô không muốn để mình, người vốn đã tự ti cùng ở thế yếu , lại càng trở nên thấp kém hơn vì sự bóc lột và cạnh tranh đạo đức này.
Trì Khâm không hiểu mấy chuyện loanh quanh lòng vòng trong đầu cô: ‘Về sau cậu ta còn hữu dụng không?”
“Không.”
Lâm Miên trả lời đúng sự thật, chờ cô học ở khoa văn là sẽ không còn liên hệ, nói đến sự áy náy, không biết những vở bài tập Tiếng Anh có tính là bồi thường hay không.
Có lẽ là đồng loại thu hút lẫn nhau, ở trước mặt Trì Khâm cô rất khó có thể che giấu những điều lạnh lùng và lựa chọn ích kỷ của mình.
Không khí giữa hai người được xoa dịu, có lẽ việc hôm nay làm cô như trút được gánh nặng. Lâm Miên bắt đầu nghĩ đến những việc nhỏ không đáng quan tâm, cô quay đầu lại hỏi Trì Khâm:
“Đại hội thể thao ngày mai anh có đến không?”
Trì Khâm nhíu mày, tựa như không hiểu vì tư duy của cô nảy số nhanh như vậy: “Sao cũng được.”
“Vậy đừng đi.”
Ý trong lòng Lâm Miên bột miệng nói ra, lại cảm thấy có gì đó không ổn, định xoạy người bỏ chạy.
Trì Khâm nhanh tay bắt lấy người: “Được.”
Thấy Lâm Miên dùng ánh mắt cảnh giác, động tác anh dừng lại, nghĩ ngợi vài giây.
Móc di động từ trong túi ra, mở ra trang cá nhân của mình, đưa đến trước mặt Lâm Miên, nhìn chằm chằm động tác của cô: “Trao đổi.”
Sau đó nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Lâm Miên, anh cười khẩy.
Người trước mặt rất lo lắng, hình như anh đã tìm được cách rồi.