Trì miên - Chương 22: Lợi dụng
Hứa Nhiên nhìn cô đang ngây ngốc, tưởng vừa rồi cô rất sợ hãi, hai người chậm rãi đi xuống tầng, đi về phía hành lang vừa đi qua, cậu đột nhiên hỏi: “Cậu có biết Trì Khâm không?”
Lâm Miên quay đầu nhìn cậu.
Đôi mắt cô gái trong veo, trong trẻo dịu dàng như làn suối mát giữa hè.
“Không quen biết, sao vậy?”
Hứa Nhiên nói: “Không sao, chỉ những lúc ở bên cạnh cậu, luông đụng phải cậu ta.”
Lâm Miên không nói gì, tòa nhà giảng dạy lớn đến mức đụng vào nhau cũng là điều dễ hiểu, phải có người để ý lắm mới có thể đem hai người họ có liên quan gì đó đến nhau.
Ngày mai là đại hội thể thao, tiết tự học buổi tối của khối mười một được hủy bỏ, kế hoạc học bổ túc của Lâm Miên cùng Hứa Nhiên cũng được nghỉ một ngày.
“Chân cậu, mai có thể chạy không?”
Hứa Nhiên nhìn thấy chân cô đi hơi khác thường, kiên trì muốn đưa về nhà, cho dù không học cùng nhau tiết tự học vào buổi tối, hết tiết cũng đã 8 giờ tối, trên đường cũng khó tránh khỏi gập ghềnh.
Lâm Miên không từ chối nữa: “Hơi mỏi thôi, ngủ một đêm là tốt rồi.”
Hai người đều không giỏi nói chuyện phiếm, yên tĩnh đi đến đầu hẻm, Lâm Miên nhìn thấy bóng người đứng trong ngõ, im lặng cong khóe môi, đã đến thì tốt rồi.
“Tôi đi mua đồ, hay cậu về trước đi ?” Lâm Miên mím môi nhìn Hứa Nhiên.
“Tôi đi cùng cậu.”
Lâm Miên giương mắt nhìn cậu, ấp úng mở miệng:
“Không tiện lắm, tôi muốn mua đồ vệ sinh…”
Hứa Nhiên nghe lời cô nói, vành tai đỏ lên: “Vậy tôi đi trước.”
Lâm Miên nói tạm biệt với cậu, đi một mình vào trong hẻm, chân vừa bước vào bóng tối, tóc đã bị người nắm lẩy đẩy lên vách tường, lần này Nhan Kinh rất cẩn thận, còn dẫn theo đồng bọn.
Trong tay mấy cô gái đều cầm gậy và camera, nhào đến xé rách áo sơ mi của Lâm Miên.
Lâm Miên không phản kháng, nghe bọn họ vừa mắng mấy lời tục tĩu khó nghe, vừa cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Hứa Nhiên đi ra một đoạn, cậu thấy tiếng chuông di động vang lên, là điện thoại của Lâm Miên: “Lâm Miên, làm sao vậy?”
Đầu bên kia không có giọng nói của Lâm Miên, cậu nghe thấy tiếng người ồn ào, đều đang mắng những lời tục tĩu, còn có tiếng cô gái đang cố gắng hít không khí, lòng bỗng lạnh xuống, rất nhanh chạy quay trở lại.
Sau đó mở to hai mắt nhìn một màn này.
Lâm Miên dựa vào trên tường, trên mặt bị bóp tạo thành vệt đỏ, tóc tai hỗn độn, thấy cậu chạy tới, ánh mắt hoảng hốt, cũng giống như thấy được hy vọng.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người xung quanh đều dừng lại, ngoại trừ Nhan Kinh, những người còn lại trên mặt đều hiện lên vẻ chột dạ, lùi về sau vài bước, Hứa Nhiên lần lượt đối chiếu tên họ với từng khuôn mặt, sau đó đỡ Lâm Miên đứng dậy.
“Cậu muốn giúp nó?” Nhan Kinh nhìn dáng vẻ lo lắng của Hứa, lên tiếng hỏi cậu.
Hứa Nhiên cầm ba lô bị ném xuống đất lên:
“Mấy cậu làm việc này là bạo lực học đường, tôi nhất định sẽ xử lý, bất kể là ai.”
Lâm Miên không quay đầu lại, tùy ý để Hứa Nhiên dẫn cô rời đi, đột nhiên Nhan Kinh hướng về phía bọn họ gào lên:
“Cậu ta không thích cậu, chỉ lợi dụng thôi.”
Nhan Kinh nghĩ đến lần trước Lâm Miên bất ngờ phản kích, còn không phải là chọc giận cô ta sao, chờ cô ngóc đầu trả thù, lại đúng lúc để Hứa Nhiên nhìn thấy.
Chỉ có Hứa Nhiên xuất thân từ gia đình tốt, chính trực như vậy mới có thể thật sự ngăn cản được.
Lâm Miên nghe được lời nói của cô ta, cô đã chuẩn bị tinh thần để biểu cảm không bị nứt toạc quá nhiều, cô lặng lẽ liếc nhìn biểu tình của Từ Nhiên, thấy vẻ mặt của nam sinh không có chút thay đổi nào.
“Đưa cậu về trước đã.”
Vào nhà Lâm Miên, cô rót cho Hứa Nhiên một cốc nước, hai người ngồi trên ghế sofa không nói gì.
Hứa Nhiên nhìn biểu cảm lạnh lùng của cô, như đã quen với việc này rồi, thử hỏi:
“Bao lâu rồi?”
“Nghỉ hè trước khi vào lớp 11.”
Hứa Nhiên ngẫm nghĩ, hóa ra mọi chuyện đều có dấu vết để lại, sau khi khai giảng Lâm Miên càng ngày càng trầm tĩnh hơn, thường xuyên vắng mặt trong giờ ra chơi, cậu đưa tay cầm cốc nước ấm:
“Tôi xin lỗi. Tôi là lớp trưởng, nhưng tôi lại không phát hiện ra.”
“Không, là việc riêng của tôi.” Lâm Miên nhẹ nhàng trả lời.
Hứa Nhiên nhìn vết thương trên đầu gối của cô, đứng dậy:
“Tôi mua thuốc cho cậu.”
“Nhà tôi có, chút nữa tôi sẽ bôi.”
Hứa Nhiên không biết cô đã bị thế này bao lâu mà đã chuẩn bị thuốc: “Cậu có chứng cứ lần trước của họ không?”
Lâm Miên gật đầu: “Trong di động có ghi âm, video thì hơi thiếu, có thể chứ? lát nữa gửi cho cậu.”
“Được.”
Ngực Hứa Nhiên có chút chua xót, cậu nhớ rõ vừa vào lớp 11, Lâm Miên cũng rất yên lặng, nhưng không phải áp lực im lặng như thế này, làm người ta không thở nổi, chỉ có cơn đau đau trước ngực.
Lúc đi về, Hứa Nhiên vẫn không nhịn được, đưa tay sờ đỉnh đầu mềm mại của cô gái, cậu có thể cảm nhận được cơ thể cô cứng đờ, khẽ cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, mọi việc sẽ được giải quyết.”
Lâm Miên gật đầu.
Tiễn đi Hứa Nhiên, cô đi vào phòng ngủ lấy hòm thuốc, lấy tăm bông ra, rồi lấy băng cá nhân, nhìn vào lọ povidone đã hết, khẽ thở dài.
Thời buổi này đúng là rối loạn.
Vẫn phải đi xuống tiệm thuốc dưới lầu, lúc đi ngang qua cửa siêu thị, bước chân cô dừng lại.
Gió đêm phơ phất, cần cổ chàng trai hơi cúi xuống, sườn mặt sắc bén, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, nghe thấy tiếng bước chân nhìn về phía Lâm Miên.
Ánh mắt đen nhánh, đạm mạc.
Dưới đuôi mắt có một vệt máu đỏ tươi, còn sót lại những đường tơ máu.