Trì miên - Chương 21: Hương cam
“Hết tiết toán sẽ học tâm lý học.”
Hứa Nhiên vừa từ văn phòng trở về, sau khi đứng ở trên bục giảng tuyên bố tin tức này, tiếng ồn ào trong phòng học như muốn vỡ cả nóc nhà.
Có lẽ năm ngoái trước kỳ thi đại học có học sinh vì áp lực nên bị sock tâm lý, nhảy từ trên tầng cao của tòa nhà xuống, cho nên khoảng thời gian này trường luôn chú ý đến tâm lý của học sinh.
Lâm Miên ngồi tại chỗ của mình nhìn ra ngoài cửa số, không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy tần suất thèm thuốc lá của mình ngày càng tăng, rõ ràng mọi việc đang được tiến hành thuận lợi theo kế hoạch.
Dạy tiết học tâm lý là một nữ giáo viên đã vào tuổi trung niên, cũng như những tiết học khác, cô giáo cho mỗi người vẽ một bức tranh, phòng học vốn đang ầm ĩ có chút yên tĩnh lại.
Lâm Miên thất thần nhìn vào trang giấy trắng trước mặt, cô không thể nào hạ bút, chẳng có gì muốn biểu hiện, cũng không muốn ai nhìn trộm được nội tâm của mình.
“Em không muốn vẽ gì sao?” Cô giáo tâm lý đi đến phía sau lưng cô.
Lâm Miên lắc đầu.
“Vẽ gì em thích nhất, hoặc kỷ niệm gần đây nhất hiện lên trong đầu, gì cũng được, nhất định phải vẽ ra.”
Tay Lâm Miên đang cầm bút tạm dừng, cô vẽ rất kém, mãi cho đến lúc sắp hết thời gian, mới miễn cưỡng vẽ xong, nhìn bức tranh mơ hồ có thể nhìn được gì đó, cô nghiêng người, ngăn lại bức họa thảm không nỡ nhìn của mình.
“Con mèo đen này là của em?” Cô giáo vừa đi dạo một vòng lại về đến phía sau Lâm Miên, hình như nhìn bức họa này có vẻ cảm thấy rất hứng thú.
Dưới ánh đèn đường vàng mờ, trong một khu dân cư cũ kỹ đổ nát, có một con mèo đen rúc vào góc, đối diện là một con mèo trắng tinh, hai con đang ngồi đối diện nhau, có thể nhìn ra tác giả đã cố gắng thể hiện con mèo trắng đang làm động tác liếm láp bằng đầu lưỡi đỏ hồng của mình.
“Dạ.” Lâm Miên chân tay luống cuống gật đầu.
“Con màu trắng là sao, hoặc là ai.”
Lâm Miên mím môi:“Không gì cả, em tưởng tượng thôi.”
Cô giáo không hỏi gì thêm, hết thời gian, cô đi lên bục giảng:
“Bức tranh này không thu, để lại cho các em giữ chúng, hoặc muốn tặng cho ai cũng được, đây là phần đầu tiên: Biểu đạt.”
“Tiếp theo là, sự ích kỷ.”
Tim Lâm Miên bỗng nhiên co thắt lại.
“Em có phải là người sẽ lợi dụng các mối quan hệ không?.”
Trong phòng học vang lên tiếng thảo luận hết đợt này đến đợt khác, đại đa số học sinh trả lời “Sẽ không”, “Sao lại có thể”.
Lâm Miên vô thức mở miệng trong lòng: “Sẽ.”
Cô giáo cười cười: “Có lợi dụng người thích mình hay không?”
Lần này âm thanh trong lớp yếu đi một chút, thiếu niên khí phách hăng hái, vẫn có người tự tin trả lời, sẽ không.
Ngoài miệng Lâm Miên nói theo mọi người ‘sẽ không’, nhưng trong lòng cô vẫn là đáp án cũ, sẽ.
Có những lúc con người sống quá khó khăn, ích kỷ hay không ích kỷ cũng chẳng sao cả.
“Một vấn đề cuối cùng, có lợi dụng người mình thích hay không?”
Có người vẫn còn đang lẩm bẩm trả lời, Lâm Miên nhẹ giọng thì thầm: “Sẽ không.”
Nếu là người cô thích thì nhất định phải luôn trong sáng, không được bị gió tuyết thế gian làm hoen ố, ít nhất không có liên quan đến cô, phải đơn thuần và trong sáng,ngoài tình cảm thuần túy nhất bên ngoài, bên trong không thể có lợi ích hay âm mưu.
Cô giáo chỉ cười cười, “Chứng minh các em vẫn là những thiếu niên lòng dạ trong sáng, hồn nhiên, làm tôi rất hâm mộ. Hy vọng các em vẫn luôn giữ vững như vậy. Sau đây là một phần tiếp theo của tiết học, sẽ diễn ra ở ngoài trời, gọi là ‘Niềm tin’”
“Rất đơn giản, hai người cùng nhau làm việc này, một người bị bịt mắt, một người khác đỡ, dẫn mình đi, sau đó đi lên hai tầng.”
Lâm Miên chọn phải số chẵn, nên sẽ bị bịt mắt, cô đứng chờ ở cửa lớp.
“Tôi đỡ cậu.” Hứa Nhiên bước ra khỏi cửa lớp, Lâm Miên gật đầu, dù sao cô cũng không tìm được người khác để hợp tác, hầu hết các cô gái trong lớp đều có nhóm nhỏ của riêng mình.
Cho đến khi cô đeo bịt mắt lại, thế giới tối sầm, Lâm Miên mới nhận ra quá trình này không hề đơn giản, bởi vì không thể nhìn thấy bậc thang và độ cao nên cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cũng không dám đi chậm vì sợ ảnh hưởng đến tốc độ của những người đi sau.
Hứa Nhiên nắm lấy cánh tay cô, nhưng cô vẫn muốn bám vào tay vịn cầu thang, không có cách nào trao mình cho người khác mà thích dựa vào cảm xúc của chính mình.
Chuông hết tiết vang lên, Lâm Miên càng cảm thấy bất an hơn khi nghe thấy trong hành lang ngày càng có nhiều người.
“Nhấc chân, rẽ phải.” Hứa Nhiên chậm rãi chỉ bảo cô.
Lâm Miên chống đỡ mình, trong khi lắng nghe tiếng nói của người bên cạnh, cho đến khi một giọng nói từ trên đầu cô vang lên, giọng cô gái nũng nịu, rất biết làm nũng.
“Trì Khâm, hôm qua thêm WeChat của anh, cũng không trả lời em?”
Lâm Miên dùng sức đặt chân xuống bậc thềm, trong lòng hơi hoảng hốt.
Cô nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của nam sinh, đè nặng không kiên nhẫn: “Không muốn nói.”
“Làm sao vậy, mai là đại hội thể thao, anh đến xem em được không~?”
Nữ sinh vẫn không nhụt chí.
“Không đi.”
Đúng như Lâm Miên dự đoán, lớp mười hai không tham gia đại hội thể thao.
“Vì sao, đi nhé.” Nữ sinh quấn lấy chàng trai làm nũng.
Lâm Miên muốn bước nhanh đi qua, nhưng trước mắt mọi thứ đều tối đen, cô chỉ biết hai người đang ở góc đường, lại không biết nơi cụ thể, lúc quay người lại vẫn có cảm giác như đụng phải cơ thể của người khác.
Cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Sợ ảnh hưởng đến người phía sau, vội vàng bước về phía trước.
Nữ sinh đang nói chuyện bị quấy rầy, hướng về phía Lâm Miên nói:
“Cậu không có mắt à.”
Duỗi tay túm một chút quần áo của Lâm Miên, người vốn đang đi lên lại lảo đảo, trọng tâm không vững ngả về phía sau, lùi một bước, gót chân dẫm vào hư không.
Lâm Miên khẽ hô lên, tay lung tung nắm lấy tay vịn cầu thang.
Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô, toàn thân Lâm Miên cứng đờ.
“Có sao không?” Lâm Miên nghe thấy Hứa Nhiên hỏi cô, khuỷu tay đã được Hứa Nhiên đỡ lấy.
Cô lại nắm lấy tay vịn lắc đầu: “Không sao đâu.”
Chiếc bịt mắt vừa vặn hoàn toàn nên Lâm Miên không thể nhìn thấy gì.
Đi lên hai tầng, cô tháo khăn bịt mắt ra, quay người liếc nhìn đôi giày của Hứa Nhiên bên cạnh, rất sạch sẽ, nhưng vừa rồi——
Khi ngửi thấy hương cam thoang thoảng, gót chân cô đã giẫm vào thứ gì đó…
Hình như đó là giày của một người.