Trì miên - Chương 20: Thích
Lâm Miên đi về dưới khu nhà, đụng phải nam sinh vừa chạy đến, cô không biết tên cậu ta là gì, nhưng hình như người này là bạn thân nhất của Trì Khâm.
Ánh mắt nam sinh ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô, bước chân không dừng lại đi đến siêu thị phía trước.
Cô không được tự nhiên cúi đầu, về đến nhà, không bật đèn đi thẳng đến phòng ngủ, thấy phòng đối diện có ánh đèn le lói, vẫn là từ phòng khách chiếu qua như cũ.
Hôm nay Trì Khâm coi như không nhìn thấy cô đang khổ sở, cuối cùng một con người kiêu ngạo làm sao có thể vây quanh một người đã làm cho anh mất mặt.
Đứng trước ban công suy nghĩ đã lâu, Lâm Miên vẫn quyết định kéo chặt bức rèm, bật điện phòng ngủ lên làm đề địa lý.
Trường trung học này trọng lý khinh văn, cường độ học ở lớp không đủ, cô chỉ có thể học thêm vào buổi tối.
Giờ phút này, bên phòng ngủ đối diện.
“Mẹ nó anh có thể hay không đừng có bày quỷ kế đa đoan như vậy?” Trong tay Quý Ôn cầm chai sữa tắm hương cam, khom lưng thở hổn hển.
Nam sinh dựa vào bên cạnh cửa sổ, nhìn bóng dáng trước bàn học bên cửa số đối diện, bóng lưng thẳng tắp.
“Sao lại bảo em đi siêu thị mua sữa tắm trong vòng năm phút, nếu hôm nay anh không cho em đứng đầu, không vui đâu, đoán xem em đụng phải ai?”
Quý Ôn ném di động cho Trì Khâm.
Chàng trai tiếp nhận, click mở giao diện trò chơi, giống như không nghe thấy lời cậu ta nói.
Quý Ôn cũng mặc kệ, uống một ngụm nước rồi nói:
“Em đụng phải nữ thần kia của anh, còn có một nữ sinh nhìn qua hơi quen nhưng không quen biết.”
“Nữ thần của anh thật dũng mãnh, không giống như học sinh ngoan, lúc em chạy qua, em gái đó còn ném cặp sách vào người bạn nữ kia làm ngã ngồi trên đất, sau đó quay lưng đi.”
Đầu ngón tay đang hoạt động trên màn hình, động tác đột nhiên cứng lại, màn hình trở thành màu trắng, Trì Khâm rũ mắt chờ sống lại.
“Nữ sinh kia ngã mặt nhăn nhó, nhìn qua rất thảm. Nhưng em là ai, nữ thần của anh đánh người em làm sao dám đỡ, chỉ đành giả vờ không nhìn thấy.”
Quý Ôn nhìn Trì Khâm vẫn luôn không nói gì, lời nói thấm thía đánh vào bả vai anh:
“Cùng nói với anh em, chuyện này của anh là sao, không ăn qua thịt heo còn không có gặp qua heo chạy.”
“Mẹ nó mày mới là heo.” Trì Khâm ho khan một tiếng, nói:
“Làm sao biết một người có thích mình hay không?.”
Quý Ôn trừng mắt thật lớn, chỉ thấy người khác trằn chọc vì Trì Khâm, lúc nào cũng ngây ngô ưu sầu, Trì Khâm vẫn có thái độ chẳng hứng thú gì, vậy mà có lúc người này lại hoài nghi, phiền não vì người khác.
“Để nói cho, cô gái kia lo lắng và quan tâm chính là thích anh, không biết nhiều hay ít nhưng khẳng định là có.”
Đầu ngón tay Trì Khâm chậm rãi gõ bên trái di động, Lâm Miên có quan tâm đến anh hay không, hình như không có, ngoài tối hôm đó hỏi anh có muốn ngủ hay không?
Anh lơ đãng đưa mắt nhìn phía đối diện, bức rèm bị kéo ra một khe nhỏ, không biết một bên cửa sổ mở ra từ khi nào, trong đầu Trì Khâm bỗng nhiên nghĩ, chắc cô đang hút thuốc.
Như phản ứng được gì đó, anh nhẹ chửi tục một câu “đm.”
Cái này còn không phải là quan tâm sao.
Quý Ôn nghe thấy anh mắng chửi người, vẫn lại bồi thêm một câu: “Nếu ghen, khẳng định cũng là thích.”
Cậu ta gật đầu như đang thề thốt, sau đó nghiêng đầu lấy di động khác, Trì Khâm đứng dậy: “Cút về phòng cho khách ngủ đi, mày ở đây phá hào không đánh được.”
Quý Ôn nhìn dáng vẻ đang bực bội của anh, không nghĩ lại động thổ trên đầu thái tuế, cầm theo di động chạy vào phòng cho khách.
Trì Khâm nằm ở trên giường, đối diện vẫn còn chưa tắt đèn, không biết cuối cùng định học đến khi nào.
Nghĩ đến Quý Ôn nói hôm nay cô phản kháng lại khi Nhan Kinh đánh mình, mấy ngày trước vẫn còn có dáng vẻ đáng thương mặc kệ người khác xâu xé ở đầu hẻm.
Là cái thằng ngốc gọi là Hứa Nhiên kia cho cô tự tin, hay là cô đã vứt bỏ được cô độc?
“Đinh”. Di động đặt ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, Trì Khâm bực bội nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại, là tin muốn thêm bạn tốt.