Trì miên - Chương 19: Thích
“Nói gì đấy?”
Hai nam sinh cao gầy đi lên rầng, sau đó theo hướng hai người dựa vào trên ban công.
Lâm Miên cùng Hứa Nhiên dán xong thông báo rồi đi vào sảnh lên lầu, cô đã sớm nhìn thấy mấy nam sinh đứng đó, gió nhẹ thổi qua tóc anh, sắc mặt nam sinh lạnh lẽo, người bên cạnh nói đùa, anh cũng như người ngoài cuộc, ánh mắt không biết đang dừng ở đâu.
Quý Ôn thấy Lâm Trạch đi đến, cố ý hạ giọng:
“Nhìn em gái kia, thế nào?”
Lâm Trạch đúng là một tên công tử đào hoa, vang danh trong trường lẫn bên ngoài.
Ánh mắt ác độc thẳng thắn lướt qua nam sinh bên cạnh, nhướng mày đi sát về phía trước một bước, cúi đầu xuống giọng cũng không đè thấp: “Cúi đầu không nhìn rõ mặt, cơ mà eo chắc chắn rất nhỏ.”
Trì Khâm nhíu mày, bị Quý Ôn bắt giữ được, dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Trạch: “Hình như Trì Khâm thích loại con gái như thế này thì phải?.”
Bước chân Lâm Miên đang bước hẫng lại, bị giày Hứa Nhiên ở phía sau giẫm phải, cậu đỡ cánh tay cô nói xin lỗi, vài người thấy được hình ảnh hai bạn học tốt giúp đỡ nhau.
Cho đến lúc Lâm Miên đi ngang qua họ, ánh mắt vài người cũng đưa theo.
Lâm Miên cúi đầu liếc nhìn qua Trì Khâm đang chậm rãi dựa đầu vào lan can, nhắm hai mắt hóng gió, gió đưa mấy lời bàn tán của bọn họ bay đi.
“Trì Khâm thích mấy em gái ngoan ngoãn như này á? Quản được cậu ta à?”
Sau đó là mấy nam sinh cười vang, Lâm Miên nghe hấy một tiếng nói trầm khàn, hình như tỏ vẻ tán đồng, cô nghĩ.
“Lâm Miên?” Hứa Nhiên gọi tên cô vài lần, mới thấy nữ sinh phục hồi tinh thần.
“Mấy ngày trước tôi nói sau khi hết tiết tự học buổi tối chúng ta sẽ học bù, cậu có thời gian không?”
Lâm Miên nghĩ đến môn hóa đã khó chịu, nhưng ngại vì cuộc thi nên vẫn đành : “Có thời gian.”
Đến hết tiết tự học, trong lớp chỉ còn vài bạn học bù, Lâm Miên vất vả làm xong một đề hóa, nhẹ nhàng thở ra, muốn cuộc thi phân khoa nhanh chóng bắt đầu.
Hai người đứng ở cổng trường, học sinh chỉ còn vài người qua lại, Hứa Nhiên giữ chặt cô đang chuẩn bị rời đi: “ Tiện tôi đưa cậu về nhé.”
“Không cần đâu.”
Hứa Nhiên nhìn vẻ quyết đoán của cô, không kiên trì thêm: “Được, cần gì thì nói với tôi.”
Lâm Miên yên lặng đi về phía trước, đến khi đến trước con hẻm nhỏ vào khu nhà, liếc mắt nhìn về phía tầng nhà mình, căn phòng đen tối, hẳn là Lâm Cẩn Nguyên lại ra ngoài chơi rồi.
Cô vẫn không kiềm chế được nhìn sang phòng đối diện, cũng không bật đèn, một ánh đèn mỏng mảnh ở phòng khách cũng không thấy.
“Nghe nói mày thông đồng với Hứa Nhiên?”
Lâm Miên bị một giọng nữ bất ngờ vang lên dọa sợ, chân lùi về phía sau một bước, nhìn hình dáng quen thuộc trong bóng tối bước ra.
“Liên quan gì đến mày.” Lâm Miên nắm chặt cặp sách, nhìn Nhan Kinh.
Cô còn sợ cô ta không đến.
Nhan Kinh nhìn cô gái đang bình tĩnh trước mặt, tức giận ra mặt, dùng khuỷu tay đè Lâm Miên lên tường, giọng trào phúng nói: “Trì Khâm chơi xong rồi?”
Lâm Miên không nghĩ đến lần này cô ta không chửi mắng vài câu, mà trực tiếp động thủ, không kịp đề phòng bị đẩy một chút:
“Đó là chuyện của tao.”
Từ đầu hẻm truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, động tác hai người ở góc tường dừng lại, nhìn về phía âm thanh đang vang lên.
Ngón tay chàng trai kẹp điếu thuốc lá có thể nhìn thấy một đốm màu đỏ, không biết vô tình hay cố ý đi ngang qua, quay đầu lạnh lùng nhìn lướt qua với ánh mắt lãnh đạm, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống bóng dáng anh, soi vào trong tay cầm một túi ni lông.
Lâm Miên cảm giác được sức lực Nhan Kinh buông lỏng, căng thẳng nhìn về phía Trì Khâm.
Sau vài giây, chàng trai thu về ánh mắt đạm mạc, coi như phía trước không có ai, chậm rì rì bước đi, lỗ tai Lâm Miên rất thính, hơn nữa cách hai người họ rất gần, cô nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa, cũng không có âm thanh quay đầu trở lại.
“Mày bị đá rồi.” Nhan Kinh nhìn vẻ bình tĩnh trước sau như một của cô, có ý đồ nhìn ra chút cảm xúc từ trong ánh mắt, tiếp tục khích bác:
“Con mẹ mày tiện mày cũng giống như vậy thôi, thứ bị người chơi qua rồi vứt như rác rưởi.”
Mi Lâm Miên run rẩy: “Đúng không, khá tốt.”
Lâm Cẩm Nguyên không quan tâm đến cô, cô lại ở đây áy náy hay cảm thấy thẹn cái gì.
Tự tìm phiền não.
Cô nhìn Nhan Kinh đang đưa tay đánh đến đây, oằn mình tránh đi, tay cô ta đánh mạnh vào bức tường phía sau.
“Mày còn dám trốn?”
Lâm Miên nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của cô ta:
“Không thể sao.”
Cô thả cặp sách xuống ném mạnh vào bụng Nhan Kinh, bên trong có rất nhiều sách vở, cơ thể quý báu của nữ sinh khả năng chưa từng bị đối xử như thế nào giờ.
Ngây ngốc ngã ngồi xuống đất.
“Chờ mày lần sau.”
Lâm Miên lần nữa cầm quai cặp lên, đóng ghi âm ở di động, mặt lạnh đi về phía khu nhà, vẫn còn lưu lại một người đang ngồi ngây ngốc dưới đất.
Có lẽ là bị dọa rồi.
Phía sau có tiếng bước chân người chạy đến, nghe rất có sức, hình như là tiếng chân của con trai.
Lâm Miên bước nhanh trở về, không quay đầu lại.
Cô ti tiện ích kỷ nhát gan, nhưng rất nhanh sẽ phải kết thúc thôi.