Trì miên - Chương 18: Là ai?
Lâm Miên vô lực nằm liệt trên ghế sô pha, động tác mạnh mẽ vừa rồi làm giữa chân có cảm giác hơi đau đau, cô cúi người lấy quần lót lúc nãy vừa bị ném xuống dưới sàn.
Lúc rũ mắt xuống mặc vào, nhìn vết thương trên đùi hôm qua đang sưng đỏ vì bị cọ sát, lúc tắm cũng hơi đau. Bóp ít thuốc mỡ vào đầu ngón tay, chậm rãi bôi lên vết thương, cảm thấy mát lạnh rất thoải mái, cho đến khi nhìn thấy vết nước trên ghế sô pha, cô sờ lên mặt mình.
Là nước mắt.
Lâm Miên sửa sang xong đi về phòng học, vì cô đã nói qua với Hứa Nhiên, nên giáo viên cũng không hỏi sao giờ cô mới về lớp.
Nữ sinh phía sau lưng chọc vào lưng cô, đưa giấy qua, là chữ của Hứa Nhiên : “Sao cậu không đến văn phòng?”
“Đau bụng, đi toilet.” Lâm Miên nhìn ánh mắt cậu hơi căng thẳng, nên vẫn viết câu trả lời truyền lại.
Hết tiết, Lâm Miên muốn đến toilet dùng nước lạnh rửa mặt, để giảm bớt vẻ ửng đỏ trong mắt, lúc quay lại phòng học, có những ánh mắt nhìn như không nhìn dừng trên người mình.
Cô ra vẻ bình tĩnh ngồi về chỗ của mình, thấy cốc trên bàn được đựng đầy nước ấm, Hứa Nhiên đang cầm bài thi ngồi chờ bên cạnh.
“Cậu nói đau bụng, tôi đổi cho cốc nước ấm.”
Hứa Nhiên đứng bên cạnh cô, bàn tay chống vào bàn bên cạnh. Lâm Miên bỗng nhiên nhìn vào khoảng cách giữa hai người, đây vốn là khoảng cách bình thường giữa bạn học với nhau, nhưng trong đầu luôn vang lên câu nói kia của Trì Khâm.
“Em biết nó thích mình không?”
““Biết”
“Cảm ơn.” Lâm Miên vẫn nhẹ giọng nói cảm ơn, thừa dịp cầm cốc nước đẩy về phía bên phải.
Trên người Hứa Nhiên mang theo một mùi hương nước giặt mà cô không biết là loại nào, nhẹ nhàng tươi mát, không giống như người kia, nếu có mùi hương cũng rất bá đạo.
Hết tiết các bạn học rất sôi động, ánh mắt nhiều ít đều dừng tại chỗ bọn họ, mang theo sự ngây thơ tò mò đối với tình yêu, có mấy bạn học không kiêng nể gì huýt sáo.
Lâm Miên càng không thể ngồi yên được nữa, trên ghế như dải đinh.
Bỗng nhiên có tờ giấy ném ở trước mặt cô, làm Lâm Miên cùng Hứa Nhiên giật mình.
“Báo danh đại hội thể thao.”
Lâm Miên giật mình, đưa mắt nhìn cô gái, ủy viên thể dục, ngũ quan rất nam tính mạnh mẽ, cô với bạn học này không thân vì cô ta cũng trong hội chị em với Nhan Kinh.
Nói đến Nhan Kinh, Lâm Miên mới nhớ tới hôm nay cô ta cũng không đến lớp.
“Năm trước cậu không tham gia, chủ nhiệm lớp nói người năm ngoái không tham gia, năm nay phải tham gia.”
Tay Lưu Tư chỉ vào những hạng mục nhỏ, giọng cũng không mấy thân thiện.
Lâm Miên biết lớp cũng có quy định này, gật gật đầu:
“Có thể, còn hạng mục nào trống?”
“Chạy nữ 1200met.”
Lâm Miên nhíu nhíu mày, không phải là cô lười muốn một môn nhẹ nhàng hơn, chỉ là 800 còn không được, chạy cái này có lẽ kết quả cũng đếm ngược.
Cô quét mắt nhìn những hạng mục khác, hỏi Lưu tư: “Còn có cái khác không, tôi không am hiểu môn này.”
Hứa Nhiên cũng nhìn, chạy đường dài chủ yếu là những lớp chuyên về thể thao tham gia, phải cam chịu cống hiến, cậu cúi đầu nhìn nữ sinh đang ngồi, xương bả vai nhô lên, nhìn qua có vẻ chỉ là một cô gái mềm yếu.
Lưu Tư chỉ chỉ phía trên, cười nhạo một tiếng: “Cái khác đều có người, ai bảo cậu không báo danh sớm, chỉ còn chạy dài.”
Lâm Miên ngây ngốc, căn bản cô không biết chuyện này, chỉ có thể chứng mình rằng, có người cô ý cho cô chạy, cho nên tìm hết những người tham gia ở các hạng mục khác rồi mới đưa đến đây.
“Có thể chạy không? Không tham gia cũng không sao, tôi có thể giúp cậu nói với cô chủ nhiệm một tiếng.”
Hứa Nhiên lên tiếng dò hỏi.
Lâm Miên vẫn chưa kịp trả lời, Lưu Tư đã bắt đầu oán giận:
“Lớp trưởng, đây là nội quy của lớp.”
“Thân thể là quan trọng nhất, nếu cậu có bệnh tôi cũng có thể nói giúp cậu.”
Hứa Nhiên nhẹ giọng trả lời, tính cậu tốt, làm cho người khác khó có thể tức giận.
Lâm Miên thấy ngày càng nhiều ánh mắt đưa lại đây, vẫn căng não viết vào tờ đơn: “Được, tôi sẽ chạy.”
Cô chỉ không am hiểu môn này lắm, nhưng cũng không đến mức không thể chạy được.
“Cậu là người báo danh cuối cùng, vậy đi dán thể lệ lên mấy nơi đó đi.” Giọng Lưu Tư tăng cao, người nghe cũng không thoải mái.
“Để tôi đi.” Hứa Nhiên rút tờ giấy ra, Lâm Miên vốn có thể từ chối Lưu Tư, nhưng Hứa Nhiên lại chủ động đứng ra như vậy, ngược lại làm cô ngượng nếu mình không đi. Chỉ có thể đi cùng Hứa Nhiên.
Hai người đi đến bảng thông báo của hội thể dục thể thao, đúng là còn một chỗ cuối cùng cần dán, thấy giáo vội đi dạy thẻ dục nên đưa băng dính cho hai người họ, bảo họ dán cả mấy thứ khác.
Lâm Miên to đầu.
Hứa Nhiên cho cô giữ, còn mình dán băng dán ở phía trên, đỉnh đầu cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nam sinh, bất giác rụt vai lại.
Bảng thông báo ở ngoài khu lớp học, Quý Ôn ghé vào ban công hóng gió, ánh mắt ngó đến bóng dáng trắng lóa mắt kia, ngẩng cổ lên gọi nam sinh đang nằm bò ở cuối lớp ngủ gật.
“Trì Khâm, anh ra xem có cái này thú vị lắm!”
Bị cậu ta đánh thức, nam sinh nhíu mày xoa xoa sau cổ, đứng lên, dựa vào trên ban công.
“Crush của anh còn đang bận yêu đương, anh chậm chân rồi.”
Quý Ôn chỉ về hướng bảng thông báo.
Động tác Trì Khâm đang nắm tóc hẫng lại, nâng mí mắt lên nhìn xuống phía dưới.
Nữ sinh nhỏ nhắn núp dưới người nam sinh, hai người phối hợp ăn ký dán đồ vật, nữ sinh lộ ra sườn mặt trắng sáng, quay đầu nói chuyện với nam sinh, sắc mặt có vẻ ngoan ngoãn.
Ánh mắt vốn nhập nhèm vì vừa mới tỉnh nổi lên gợn sóng, lại bị cảm xúc của chủ nhân nuốt xuống, cơn bực bội khắc vò trong xương cốt.
Giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi: “Là ai?.”