Trì miên - Chương 17: Quyết liệt
“Anh phát bệnh cái gì?”
Cổ tay Lâm Miên bị annh nắm chặt đến đau nhức, rõ ràng tối hôm qua đồng ý sẽ phân giới hạn với cô, lúc này còn ở ngay bên cạnh nổi điên.
Trì Khâm dán chặt nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Miên, có tức giận, hoảng loạn. Điều anh muốn biết là cô sợ thằng nhóc kia nhìn thấy hai người ở bên nhau, hay là sợ bị bạn học nhìn thấy.
Người đang đi lên gần chỗ ngoặt, sắp bắt gặp, Lâm Miên dùng sức vặn cổ tay, nhưng không chút động đậy như cũ.
Dưới tình thế cấp bách chỉ có thể xoay người, để lưng dựa vào tường, núp vào cơ thể Trì Khâm để che mình lại. Từ khe hở nhìn thấy Hứa Nhiên đi vào hành lang, cô thở phào một hơi, ánh mắt lạnh lẽo trên đỉnh đầu chưa lúc nào nhìn đi chỗ khác.
Trì Khâm dán vào sát người, giam cầm cơ thể cô vào giữa mình với bức tường:
“Em thích nó phải không?”
Chuông học vang lên hòa lẫn tiếng nói của anh.
Lâm Miên hung hăng giẫm một chân lên mũi giày anh, nhưng gương mặt trước mặt không hề đổi sắc, cô hơi khó thở:
“Anh nghĩ tôi là ai?”
Lòng có những người khác, còn không đổi sắc mặt làm những chuyện đó với anh, ngày hôm qua còn chung gối chung giường, hôm nay đã quay đầu đi.
“Tôi phải về học.” Cô giấu đi giọt nước chưa chảy ra, đẩy vai anh ra muốn chen ra ngoài, đúng là lời nói của con trai ở trên giường không đáng tin, cho dù hôm qua đã đồng ý cũng không ảnh hưởng đến việc hôm nay anh làm.
“Hôm nay không thể đi.”
Chân Lâm Miên vừa mới bước ra một bước, nghiêng người qua đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Trì Khâm, giây tiếp theo vai bị người giữ lấy, bừa túm vừa kéo đi lên tầng.
Lâm Miên không dám lớn tiếng kêu lên, sợ mấy người đi học hoài nghi, đè nặng giọng xuống mắng anh: “Đồ khốn, Trì Khâm.”
“Đồ tâm thần! ngốc… cẩu! Buông tôi ra!”
Miệng Lâm Miên vẫn luôn không dừng lại, chàng trai dùng sức quá mạnh, kéo cô đi lên trên, cổ chân bị kéo cũng sinh đau.
Cho đến lúc bị ném lên sô pha trong phòng họp, tóc đuôi ngựa của Lâm Miên tung ra, nhìn qua rất chật vật, lúc này mới phát hiện đây là phòng lần đầu cô đã gặp Trì Khâm.
Ánh mắt u ám của Trì Khâm nhìn rất dọa người:
“Chửi đủ chưa?”
Lâm Miên bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, yên tĩnh lại, vùi trong sô pha rơi nước mắt.
“Đừng bày ra dáng vẻ này.”
Đầu Lâm Miên vốn đang cúi xuống bị nâng lên, tay chàng trai giữ lấy cằm cô, ép phải đối diện.
“Em thích nó?”
Bốn bề vắng lặng, ngẫu nhiên có tiếng đọc sách từ tầng dưới truyền lên, hôm nay chắc cũng không thể về học nữa rồi.
“Tôi không thích.” Giọng Lâm Miên có vẻ tủi hờn.
Lực trên tay Trì Khâm cũng nói lỏng một chút, lòng bàn tay lau lau nước mắt dính trên má cô:
“Nói đi, thích ai?”
Hơi thở Lâm Miên dừng lại, anh không kiêng nể gì muốn phá vỡ thành trì, cũng không xem xét xem từ nay về sau tòa thành này có hoang vắng hay không. Cũng xem nhẹ lời anh đã từng nói, cho phép cô coi nhau như người qua đường.
Nhìn chằm chằm người trước mặt áp lực không cho phép cãi lại,Lâm Miên nhẹ giọng trả lời: “Tôi không thích ai cả.”
Ập vào trước mắt là nụ hôn không thể kháng cự, Trì Khâm mang theo hơi thở tàn bạo, hàm răng bén nhọn cắn xé môi cô, cơn đau làm cô quên mất cơn tủi thân vừa rồi.
Đầu lưỡi chen vào, Lâm Miên nhìn anh nhắm hai mắt lại, lông mi Trì Khâm rất dài, quét qua phía dưới, càng thêm vẻ lạnh lùng lãnh đạm.
Theo đó đầu gối chàng trai áp lên, đè cô lên gối đệm trên sô pha, cả người Lâm Miên lún sâu vào đó.
Bên hông chợt lạnh, bàn tay Trì Khâm theo sát sờ vào, thuần thục đẩy áo lót lên trên, cho đến khi núm vú được lòng bàn tay chàng trai mơn trớn, đột nhiên nhô lên, cả người run rẩy.
Lâm Miên cuống quít đè bàn tay bên trong áo mình lại, răng dùng lực cắn vào đầu lưỡi đang tiến vào, máu tươi tản ra trong miệng hai người.
Trì Khâm ăn đau, buông cô ra.
“Đừng có phát bệnh, Trì Khâm.” Lâm Miên thở phì phò chửi anh.
Trì Khâm tức giận, đầu lưỡi bị cắn chống vào hàm dưới, như vẫn chưa giải được cơn giận, tay đặt trên bầu vú thịt mạnh mẽ xoa bóp, lòng bàn tay bóp thịt vú làm cô đau:
“Mẹ kiếp, em có biết Hứa Nhiên thích mình không?”
Lâm Miên đột nhiên kiềm cơn giận, chậm rãi nói: “Biết.”
Cũng như Trì Khâm đã đoán được, Lâm Miên quá thông minh, cũng quá mẫn cả.
“Em biết nó thích mình, sao không tránh nó, còn thấy tôi lại tránh thật xa?”
Một tay anh kéo váy cô xuống lộ ra chiếc quần lót, nhìn rồi cười lạnh một tiếng, vẫn là chiếc quần tối qua tự tay anh treo lên ban công.
Lâm Miên nhìn cả người anh áp lên, đồ vật nóng bảo đỉnh tiến vào giữa hai chân, cô vô cùng quen thuộc.
“Lâm Miên, tôi thật sự muốn làm chết em, trói em trên giường, xem chân của em cùng miệng cứng bao nhiêu.”
Trì Khâm đỉnh thân, đôi mắt hồng đầy tơ máu làm cho người ta sợ hãi.
Lâm Miên bị sự táo bạo của anh làm sợ đến co rụt người lại, còn chưa kịp mở miệng ra cãi đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của anh, giống như chưa hề biết cô.
“Hay là ba nó là phó chủ nhiệm phòng giáo dục, em muốn làm gì.”
“Tôi đã nhiều lần nói sẽ giúp em, em đều không muốn, thằng đó đáng để em tin tưởng như vậy?”
Trì Khâm kéo hai chân cô đang khép lại, nhìn đến dấu vết hai chân bị ma sát cho đỏ lên, còn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh cong khôi, cũng chỉ là một nữ sinh vừa mới quen vài ngày mà thôi, còn có thể thế nào, anh đứng lên, tùy ý kéo qua loa quần áo, ném vào góc sô pha một đồ vật.
Giang Thành, từ trước đến nay vẫn chẳng có gì thú vị.
“Tôi chờ xem, nó có thể giúp em như thế nào.”
Lâm Miên nghe thấy tiếng anh đóng cửa, thong thả cầm đồ vật vừa được ném lại lên xem, chiếc hộp vừa mới ném xuống xẹt qua chân cô.
Là một tuýp thuốc mỡ.