Trì miên - Chương 16: Nóng nảy
“Không tắt đèn sao?”
Lâm Miên nhìn ánh đèn heo hắt chiếu vào từ phòng khách, yên lặng hỏi người nằm bên cạnh.
Trì Khâm nhắm hai mắt: “Quen rồi.”
Lâm Miên cũng không có yêu cầu gì đối với giấc ngủ, chỉ là nếu đèn sáng sẽ cảm thấy không giấu được động tác hay biểu cảm của mình, người bên cạnh như một cái lò thiêu, không ngừng truyền đến hơi ấm.
Cô dịch về phía mép giường,một đêm nay quá dài, bây giờ cả người mới yên ổn lại, muốn đối mặt với hiện thực lần nữa:
“Mai anh có đến trường không?”
“Làm sao?” Trì Khâm cảm thấy cả người cô gái rụt về mép giường, giống như đang bất an.
Lâm Miên có chút khó có thể mở miệng, thử thăm dò nhìn anh:
“Tối nay là tối nay, ngày mai là ngày mai, được không?”
Trì Khâm trở mình, có lẽ là đêm nay không khí quá tốt, vẻ lạnh nhạt trên người đã vơi đi nhiều, nhưng lúc nhăn mày lại vẫn có thể dọa người: “Đang sợ cái gì?”
“Rất nhiều.” Lâm Miên bật ra, cô cảm thấy bây giờ mình giống như một tên tra nam không muốn chịu trách nhiệm: “Người qua đường khá tốt.”
Lòng Trì Khâm chìm xuống, anh không phải là cô, không thể đặt mình vào hoàn cảnh của cô.
Nhớ đến lần trước Quý Ôn nói đến tên cùng vài chuyện của cô, lòng Trì Khâm cũng mềm xuống, duỗi cánh tay dài ra ôm Lâm Miên vào trong ngực mình: “Có thể.”
Dù sao chỉ ở trường mà thôi.
Lâm Miên ngửi mùi cam thoang thoảng trên người anh, khó có được lúc yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vừa rồi cô đã mặc áo thun của Trì Khâm, tay cô nắm chặt vải áo trước ngực, khiến mình cuối cùng cũng trầm luân một đêm.
***
“Ui, anh lại phá vỡ kỷ lục.”
Trì Khâm vừa bước vào từ cửa sau, Quý Ôn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm anh cười.
“Trước kia chỉ bỏ đến tiết hai, hôm nay muộn hơn rồi.”
Cả người thò qua bên này, tặc lưỡi hì hì hỏi:
“Tối qua cũng không vào game, nói đi anh làm gì hả?”
Trì Khâm cụp mắt: “Học bài.”
Móc di động trong túi ra, tay hẫng lại, anh còn không có số của Lâm Miên.
Sáng sớm tỉnh dậy không còn người trong ngực nữa, anh nhìn thời gian, đã qua tiết tự học rồi.
Anh vô thức cong môi, mình ăn chơi trác táng vang danh trong trường này, vậy mà người kia đúng thật không có ý gọi dậy đi học.
“Cười đểu cáng như vậy?” Quý Ôn đá đá ghế anh:
‘“Nhanh vậy đã bắt người về tay rồi hả?”
“Em thấy nữ sinh kia ngoài trắng ra cũng không có gì đặc biệt, còn nhìn không bằng em Bùi gì bên lớp bốn ấy nhỉ, người vẫn luôn tán anh ấy?”
Lời nói còn chưa nói xong, ghế Quý Ôn đã bị kéo ra, cả người ngã ngồi xuống đất. Trì Khâm cúi đầu nhìn cậu ta, âm thanh cũng không nâng lên: “Đừng nói linh tinh.”
Vài ánh mắt trong lớp đưa lại, Quý Ôn vẫn chưa ngồi dậy, nghe thấy mặt Trì Khâm không đổi sắc nhấc tay chỉ: “Thầy, Quý Ôn bảo thầy giảng không đúng, cậu ấy cười.”
Quý Ôn đứng lên, cùng thầy giáo đối mắt nhìn nhau.
Tiết thể dục giữa giờ, Trì Khâm đi theo một đám bạn xuống sân, giáo viên thấy anh đi sau đội hình, còn ngạc nhiên một chút, còn chưa thấy người này luyện tập bao giờ.
Trì Khâm đứng trong hàng liếc mắt sang bên phía lớp 11 vài lần, Lâm Miên là lớp 1, ở gần lớp 12 nhất.
Ngay cả Quý Ôn cũng phát hiện anh vẫn luôn quay đầu, học thể dục giữa giờ được một nửa, Trì Khâm vẫn không thấy người trắng lóa mắt kia đâu.
Cũng mặc kệ người khác đang làm gì, Trì Khâm lập tức trốn đi từ phía sau, trực tiếp đi thẳng lên tầng hai. Hành lang không có ai, anh đi đến cửa lớp 11, nghe thấy tiếng người nói bên trong vọng ra.
“Cậu cứ căn cứ vào công thức này, nó mất đi 0.093mol…” Âm thanh nam sinh trong trẻo, từ từ giảng bài.
Trì Khâm đứng ở cửa sau, nhìn thoáng qua bên trong, bóng hai người dán sát gần nhau, lúc nam sinh giảng bài ngẫu nhiên còn đụng vào mu bàn tay nữ sinh đang nắm chặt cây bút.
Anh nghe thấy âm thanh của Lâm Miên, khác hẳn với giọng nói cố ý già mồm tức giận với anh, lúc này nghe có chút ngoan ngoãn: “Được, để tôi tự làm.”
Trì Khâm thu hồi ánh mắt đi về, vừa hết tiết thể dục mấy người đang chen chúc đi lên.
Quý Ôn nhìn thấy anh đang đứng ở hành lang, muốn đi lên khoác vai anh, đụng nến áo đã thấy áp suất người này cực thấp, ánh mắt sắp đông lạnh thành khối băng.
“Lớp 11 có đứa tên Hứa Nhiên, biết không?”
Quý Ôn sửng sốt một chút, gần đây Trì Khâm có hứng thú cao với lớp 11 nhỉ: “Biết, ba nó làm giáo viên trong trường, đã đến nhà em ăn cơm.”
Trì Khâm nhíu mày: “Nổi lắm à?”
“Chắc chắn rồi, cũng nổi như anh ở lớp 12, nhưng người ta mặt không lạnh như anh, tính tốt hơn nhiều, cũng dễ nói chuyện hơn.”
Quý Ôn nói xong, cảm giác được người bên cạnh càng thêm lạnh lẽo, vẻ mặt như mưa bão sắp giáng xuống.
Nhìn Trì Khâm vào lớp xong lại đi ra, không biết bị bệnh gì, chuông đi học vừa lúc vang lên, bước chân anh cũng không dừng, Quý Ôn cũng quen nhìn anh không coi ai ra gì như vậy.
Mãi cho đến tan học, Trì Khâm cũng không trở lại.
Lâm Miên vừa đến trường đã bị thầy hóa bảo cô ở lại bổ túc thêm, về sau tiết thể dục giữa giờ phải ở trong lớp học bài.
Kết thúc, cô cùng Hứa Nhiên bị gọi đến văn phòng, hỏi xem việc học bù với bạn học có thích hợp không.
Hứa Nhiên bận phát bài thi, Lâm Miên chỉ có thể đi trước một mình.
Cho đến lúc đi lên tầng ba, cổ tay đột nhiên bị người nắm chặt, cô còn chưa kịp hô lên, đã đụng phải lồng ngực người trước mặt.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, tim cô nảy lên.
“Làm sao vậy?” Cô nhìn nam sinh đang đứng ở đầu hành lang, ánh mắt ngó sang bên cạnh, cảm thấy chột dạ.
Trì Khâm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không phải như trước, còn lạnh nhạt hơn, Lâm Miên bị anh nhìn đến run sợ.
Đột nhiên nghe thấy dưới tầng có tiếng bước chân, Lâm Miên quay đầu nhìn lướt qua, thấy bóng dáng hơi quen, hoảng hốt, cơ thể còn đang bị Trì Khâm kiềm chế.
Lâm Miên giãy giụa hai lần, cuống quít nhìn anh: “Mau thả tôi ra.”
Sắc mặt Trì Khâm càng lạnh hơn, cô sợ bị người khác biết có quan hệ với mình, Hứa Nhiên cũng nổi tiếng như vậy, làm sao lại không sợ có liên quan đến Hứa Nhiên.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Lâm Miên bóp eo Trì Khâm, cuối cùng cũng làm cho sức lực trên cổ tay buông lỏng một chút.
Trì Khâm đè nặng lửa giận, âm thanh lạnh lẽo:
“Em thích nó?”