Trì miên - Chương 15: Đến gần tôi
Đến lúc Lâm Miên được ôm vào phòng tắm, cả người giống như vừa vớt ra từ trong nước.
Trì Khâm mở nước, tay đưa vào giữa hai chân cô ở dưới nước, màu da đối lập đánh sâu vào thị giác, tay anh cũng không thành thật, ý vị không rõ hỏi cô: “Còn sức không?”
Lâm Miên cảm thấy nếu cô nói không hoặc có, chàng trai trước mắt vẫn sẽ lôi cô làm một lần nữa, đổi sang tư thế khác chứ không phải là giữa hai chân: “Anh ra ngoài.”
Nghe thấy một tiếng hừ từ cổ họng anh bật ra, Lâm Miên không muốn ngẩng đầu lên nhìn, cho đến khi cửa bị người đóng lại từ bên ngoài, cô bắt đầu chậm rì rì tắm táp, lấy sữa tắm Trì Khâm vừa mới lấy ra. Lâm Miên không thể không thừa nhận, cô không thể hiểu được Trì Khâm.
Không phải giả vờ lạnh nhạt, lúc lơ đãng sẽ biểu hiện sự cẩn trọng, không phải người kiêu ngạo thiên chi kiêu tử, còn ở khu chung cư đối diện với nhà cô.
Trước khi vào đây, cô đã không thể kiềm chế chuẩn bị cùng hậu quả, nhưng thực tế Trì Khâm cũng không định làm.
Cô gập đầu gối nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến, chỉ vì muốn hút một điếu thuốc, mà cô đã quên một sự việc mà mình không thể kiềm chế.
Quần áo ném dưới sàn nhà ngoài cửa, Lâm Miên chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Trì Khâm đang ngồi trên sô pha hút thuốc, cô đến gần thấy chàng trai đang thưởng thức chiếc quần lót của mình trong tay.
Mảnh vải nhỏ màu trắng được nắm trong tay vo thành một cục, phía trên vẫn còn ướt.
“Anh là đồ biến thái.” Lâm Miên đi lên cướp lại đồ của mình.
Trì Khâm đưa mắt lên nhìn cô, bóp tắt điếu thuốc lá trong tay, xoa nhẹ má nữ sinh vẫn còn đang ướt át.
“Chờ chút.”
Quay người đi vào phòng tắm.
Lâm Miên vốn dĩ cũng không có chỗ đi, lúc này đi ra ngoài tìm nhà nghỉ cũng không dám, chỉ có thể ngồi trên sô pha xem di động, một tin nhắn cũng chẳng có.
Cô kéo khóe môi cười cười, đúng như dự đoán.
Chán đến chết nhìn trò chơi, cửa phòng tắm được đẩy ra, Lâm Miên kinh ngạc nhìn chàng trai đang đứng ở cửa lau tóc, để trần nửa thân trên, phía dưới mặc quần đùi rộng thùng thình.
Nghĩ đến chắc con trai tắm đều nhanh như vậy, Lâm Miên cầm đồ lót trong tay đi vào toilet.
Ngày mai còn phải đi học, khẳng định Lâm Cẩm Nguyên còn ở nhà, cô không muốn về thay.
Cửa bị đẩy ra, Trì Khâm đứng phía sau cô, cầm máy sấy tóc, tóc vẫn nhỏ nước trên cánh tay đang giặt quần áo. Cô muốn lên tiếng bảo anh đi ra ngoài, nhìn gương mặt anh trong gương, mắt Trì Khâm cười như không nhìn quần áo trong tay cô, sau đó kéo mái tóc còn ướt của Lâm Miên ra sau, chậm rãi thổi.
Câu ‘Đi ra ngoài’ của Lâm Miên bị nghẹn trong ánh mắt.
Lại cúi đầu xuống, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng máy sấy tóc hòa cùng tiếng nước, vậy mà lại có hơi thở của cuộc sống.
Lâm Miên nghĩ vậy trong lòng, cho dù là đang ở nhà người khác, nhiều năm rồi chủ yếu cô chỉ có một mình ở trong nhà, yên tĩnh làm người cô độc.
Cho đến lúc cô giặt quần áo xong, Trì Khâm mới buông tay khỏi mái tóc, lại cầm lấy quần áo trong tay cô giúp treo lên.
Lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Trì Khâm ngồi bên cửa sổ, phòng ngủ không bật đèn, dựa vào ánh sáng từ phòng khách chiếu đến mới có thể nhìn rõ đồ vật, Trì Khâm thấy cô đi vào, hất cằm:
“Lại đây.”
Vì trên người chỉ cuốn khăn tắm, không tiện ngồi xuống, Lâm Miên cứ như vậy đứng trước mặt anh.
Cuối cùng Trì Khâm nhẹ kéo cô ngồi lên đùi mình, khăn tắm chỉ che đến nửa đùi, tay Trì Khâm đang đặt trên eo cô không kiềm chế được bắt đầu lộn xộn.
Sợ động khăn tắm sẽ rơi xuống, Lâm Miên không động nữa, yên tĩnh ngồi trên đùi anh.
Ngoài cửa sổ sớm đã đã không còn tiếng người nói, ánh đèn vàng chiếu xuống khu chung cư xưa cũ càng thêm ấm áp.
“Anh không tò mò sao tôi không về nhà à?”
Lâm Miên nhẹ nhàng nói, cô phát hiện Trì Khâm quá hiểu biết mình, luôn xuất hiện vào những lúc cô bất thường nhất.
Trì Khâm cười khẽ. “Nhìn đối diện.”
Lâm Miên nhìn theo ra bên ngoài, càng nhìn càng thấy quen mắt, cho đến khi nhìn thấy những hình vẽ xấu của trẻ con để lại.
Mà cửa sổ đối diện với tầng Trì Khâm đang ở, là chiếc chuông gió duy nhất mà cô chơi từ hồi nhỏ.
“Đèn cũng chẳng để lại cho em, còn về cái gì.”
Trì Khâm nói.
Ngực Lâm Miên bị đâm nhẹ một chút, cô không biết Trì Khâm đã ở nơi này bao lâu, lại nghe thấy việc gì của nhà cô, khó tránh khỏi có chút bối tối.
Rũ mi xuống, phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
“Trước kia tôi ở đằng kia.”
Trì Khâm nắm tay cô chỉ theo hướng về một nơi, là một biệt thự đơn độc cuối tòa nhà.
Lâm Miên nhìn vào ngôi nhà hoang phế kia, cô cũng ở đây lâu rồi, tất nhiên biết chỗ đó nhiều năm rồi không có ai ở, cô lặng lẽ đưa mắt lên liếc nhìn Trì Khâm.
Nửa sườn mặt chàng trai ẩn giấu trong bóng tối, càng thêm vài phần cô đơn, không nhìn rõ ánh mắt: “Trước kia mẹ tôi ở đó.”
Bỗng nhiên Lâm Miên không biết nói gì.
Hỏi ba anh ở đâu? nhưng trên đời này nhiều người cũng không có ba.
Hỏi anh vì sao lại không ở kia nữa? nhưng nghe nói có người chết trong căn biệt thự đó.
Yên lặng đã lâu, Lâm Miên động đậy trên đùi anh, ngồi lên đưa tay khoanh lấy cổ Trì Khâm, nhẹ giọng nỏi: “Muốn đi ngủ không?”