Trì miên - Chương 11: Mất khống chế
Trì Khâm cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm bên chân mình, quần áo nhăn nhúm, cả người khóc đến uể oải, nhẹ túm lấy ống quần ngửa đầu nhìn anh.
Cặp mắt kia trong suốt như có nước rửa qua, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi anh có thuốc lá không.
“Có, nhưng đắt.”
Ánh mắt Trì Khâm đen nhánh, không đàng hoàng trả lời cô: “Trả được không?”
“Lần trước anh nói mình nghèo.”
Lâm Miên bĩu môi, túm ống quần anh không chịu buông tay, nghiêm túc nhìn anh: “Cũng không có áo mặc.”
Đường phố bên cạnh tiếng người thưa thớt nhỏ dần, một bên góc âm u đầy cỏ của khu chung cư cũ, Lâm Miên ngồi xổm đến chân tê mỏi, cô đã quyết tâm kéo người làm đệm lưng ở chỗ này.
Dù sao cuộc sống của cô cũng rối như cuộn chỉ, dù sao nơi này cũng chẳng có ai sống được.
Trì Khâm không đỏ mặt ừm một tiếng: “Nghèo thì sao, không ảnh hướng đến tôi hút thuốc tốt.”
Lùi về phía sau một bước, thấy ống quần vẫn bị túm:
“Em nhất định phải cởi quần tôi ra ở đây à?”
Lâm Miên như bị bỏng thu tay về, đầu vùi vào trong khuỷu tay, âm thanh nhỏ nhẹ:
“Được rồi.”
“Tôi có cái này còn thú vị hơn hút thuốc.”
Trì Khâm nhìn chằm chằm đỉnh đầu bù xù của cô, như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, cũng không muốn người dẫn mình về, mà có ý muốn kéo lại ở đây với cô.
“Cái gì?” Mắt Lâm Miên lộ ra nhìn anh.
Giây tiếp theo ——
Cô bị túm lấy cổ áo xách cả người theo lên, trợn mắt nhìn ngũ quan của Trì Khâm phóng đại ngay trước mắt, đôi môi anh đã cắn nuốt lời cô định hô lên.
Đôi chân đã chết lặng không còn cảm giác, không có lực, cả người Lâm Miên chỉ có thể bấu lấy cơ thể của anh, dán vào ngực cùng cơ bụng lạnh lẽo của chàng trai.
Tay Trì Khâm thuận thế nhấc eo cô lên, ấn người vào trong ngực, như gió bão cắn xé môi cô, đầu lưỡi luồn vào trong kẽ răng, giữa khoang miệng tàn sát bừa bãi.
Lâm Miên bị lưỡi anh dây dưa, bắt đầu phát ngốc.
Dần dần, thịt mềm bên má bị anh liếm đến run rẩy, hơi ngứa, sau đó bị răng khểnh của chàng trai quét qua, có cảm giác lạ lẫm.
Cô nhắm mắt, thả chậm suy nghĩ trong não. Hình như lần này nụ hôn của anh có tiến bộ vượt bậc, Lâm Miên không chịu được hừ nhẹ thành tiếng, tay không biết đã nắm chặt góc áo của anh từ khi nào. Cả người bị anh cướp đi không khí, còn có mùi hương cay độc thuộc về riêng anh, mùi cam thoang thoảng chui vào hơi thở, tim nảy lên thình thịch, đúng là nghiện hơn so với thuốc lá.
Trì Khâm chậm lại, một chút vân vê môi cô, thở phì phò rời khỏi nụ hôn, kéo theo một sợi chỉ bạc giữa hai người.
Thời tiết hôm nay như quá ẩm ướt.
“Nhũn chân rồi?” Trì Khâm nâng eo cô, cảm nhận được cơ thể cô gái run nhẹ vì thở dốc.
“Không.” Lâm Miên muốn mượn lực đứng vững, kết quả dưới chân như có dòng tiện xẹt qua, không còn động đậy nữa ghé lên người anh: “Là tê rồi.”
Trì Khâm không muốn vạch trần cô, bàn tay to xoa bóp từng cái, xúc cảm trên eo mềm rất tuyệt, cọ cọ đỉnh đầu cô, lên tiếng hỏi:
“Còn muốn hút thuốc không?”
“Muốn.” Lâm Miên cảm thấy bây giờ cô như một con thú bị nhốt lại, không chờ nổi gấp gáp muốn phát tiết bực bội trong lòng, chẹp miệng nhỏ giọng nói: “Càng muốn.”
“Vào nhà tôi miễn phí, hút không.”
Trì Khâm véo cằm cô, bắt cô ngẩng đầu đối diện với mình.
Sóng mắt lưu chuyển, trong mắt hai người còn có dục vọng chưa tan, còn có sự tò mò.
Trì Khâm không hỏi vì sao nửa đêm cô không về nhà, Lâm Miên cũng không hỏi vì sao anh về rồi mà còn vẫn ở đây. Dường như thế giới này chỉ còn hai người họ, hai người vừa xa lạ lại vô cùng thân quen.
Tối nay, cô không quan tâm đến ai cả.
Đôi mắt vô tội của Lâm Miên nhìn anh, chậm rãi nói:
“Hút xong có cần chịu trách nhiệm không?”
Trì Khâm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm gương mặt khinh khỉnh này, luôn làm anh làm ra những việc không nằm trong dự liệu của mình, bàn tay đặt trên eo cô di chuyển lên trên, cách áo ngực hung hăng xoa lên đỉnh núi mềm mại trước ngực mình.
Nghe thấy Lâm Miên kiều ha thành tiếng.
“Thử thì không cần chịu.”
Anh biết, nếu không phải hôm nay cô mất khống chế trước mặt người khác, sẽ không có lúc này.