Trì miên - Chương 10: Trầm luân
Lâm Miên kinh ngạc nhìn về phía anh:
“Sao anh lại ở đây?”
“Về nhà.”
Trì Khâm nhìn vẻ hoài nghi trong mắt cô, cố ý dán sát hơn, không còn khe hở nào giữa hai người, âm điệu còn mang theo vẻ hư hỏng:
“Chẳng lẽ ngồi xổm ở đây với em?”
Lâm Miên không hé răng, trước kia cô còn cảm thấy Trì Khâm lạnh nhạt khác thường, trong mắt không coi ai ra gì, có khi sẽ khinh thường với mấy hành động như thế này. Nhưng bây giờ cảm thấy con người này đúng là không biết xấu hổ.
Cho dù miệng cô mắng lưu manh – khốn nạn, Trì Khâm đều có thể mặt không đổi sắc mà lấp kín miệng cô.
Lâm Miên ôm cặp sách vào ngực, không muốn dây dưa với anh:
“Tôi phải về nhà.”
Cơ thể cao lớn của chàng trai nhẹ nhàng đi lên một bước, chặn đường cô:
“Em ném tờ đơn kia đi, cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Lâm Miên nắm chặt cặp sách, cô không hiểu vì sao Trì Khâm nhìn một lần là biết cô muốn làm gì, cô cúi đầu nhìn mũi giày hai người đang đối diện.
Cô vẫn đeo đôi giày mua với giá sỉ ngày trước, vừa bị Nhan Kinh dẫm lên, cũng giống như chiếc áo trắng có dấu chân khó coi lần trước.
Còn người trước mặt, đang đeo một đôi giày sạch sẽ trắng tinh tươm, là thương hiệu mà cô có làm thêm cả năm cũng chẳng thể mua được.
Cô chậm rãi lên tiếng: “Tôi biết, một tờ giấy hoặc là một chỉ tiêu mà thôi.”
Là một thứ đối với những người này, có được dễ như trở bàn tay.
Cô ghen ghét không? Không, chỉ là không có nơi nào trút giận mà thôi.
Vì đang cúi đầu nên Trì Khâm không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng nghe ra âm thanh khác thường.
Anh chỉ trốn một tiết cuối cùng của buổi tự học, muốn về nhà ngủ, đi ngang qua thấy nữ sinh lần trước đánh Lâm Miên đang ngồi xổm ở đây, đoán ra là đang đợi cô.
Cho nên anh cũng ở đây chờ một lát.
Trì Khâm không muốn nhìn cô như vậy, ôm bả vai cô gái nhỏ đi về phía trước, cơ thể nữ sinh nhỏ nhắn nhưng cũng cao đến bả vai anh:
“Sao cứ phải loanh quanh lòng vòng, lôi chúng nó ra đánh một trận là được rồi.”
Lâm Miên bị vẻ thô bạo của anh chọc cười: “Đồ du côn, lưu manh.”
Trì Khâm bật cười một tiếng, nhận thấy đúng là anh có hơi bệnh thật, nghe Lâm Miên mắng mình lại thấy sung sướng như vậy, anh cho ra kết quả vì Lâm Miên quá ngoan, mắng chửi người khác cũng nhẹ nhàng.
Nghĩ cũng có chút vui vẻ.
Trong lòng Lâm Miên có việc phải suy nghĩ, chờ đến lúc hai người đi đến cổng, mới nhận ra khoảng cách cùng động tác của hai người hơi khác thường.
Khom lưng luồn qua cánh tay của anh, chạy nhanh vào hành lang, chỉ còn lại Trì Khâm đứng một mình nhìn chằm chằm bóng dáng cô, bỗng nhiên bật cười.
Lâm Miên mở cửa, nhìn thấy đôi giày cao gót đặt ở huyền quan, lòng chìm xuống.
Đổi giày vào trong, thấy người phụ nữ đang nằm trên sô pha, mười ngón tay dài tô màu đỏ kiều diễm, quần áo đóng mở đắp trên người, nhìn thấy Lâm Miên đi vào, ánh mắt liếc qua:
“Ăn cơm không?”
Lâm Miên nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ sáng lấp lánh trên cổ bà, mím môi: “Ăn trên đường, gần đây mẹ đi đâu?”
Lâm Cẩm Nguyên không trả lời câu hỏi của cô: “Không cần quan tâm đến tao.” Sau đó lại nắm di động chơi, cười đến chi hoa loạn chiến.
Bà có dung mạo vô cùng diễm lệ, Lâm Miên luôn biết bà đẹp như vậy, lúc bà đến họp phụ huynh cho cô, có bạn học còn bảo vì sao cô lại có người mẹ đẹp thế này.
Lâm Miên đè nặng lửa giận, yên lặng nhìn chằm chằm vào bà:
“Có phải mẹ vẫn qua lại với người kia không?”
“Có thái độ gì đấy, tao là mẹ mày.” Lâm Cẩm Nguyên cũng tức giận, ném di động lên sô pha.
“Vì sao? Mẹ không sợ mất mặt sao?”
Ngón tay Lâm Cẩm Nguyên chơi chiếc vòng có mặt kim cương trên cổ, dưới ánh đèn lóe sáng lóa mắt, ngắm nhìn nó xong hỏi Lâm Miên: “Mày xem vòng cổ này, có mất mặt không?”
Lâm Miên nhìn dáng vẻ biết sai vẫn cố phạm này, ngực phập phồng, ném cặp sách về phía bà: “Mẹ biết rõ đó là ba bạn học của con, còn làm ra cái việc này, không suy nghĩ đến con một chút sao?”
Hốc mắt cô có nước mắt vòng quanh, nghĩ đến lời Nhan Kinh vừa mắng mình tiện, đứng từ trên cao nhục mạ mình:
“Mẹ biết không, suýt chút nữa là có thể…”
“Bốp” một tiếng, Lâm Miên bị ném cặp sách vào mặt cho nghiêng đầu, nước mắt theo đó rớt xuống nền gạch.
“Mày vốn kéo chân sau, vì sao phải suy nghĩ cho mày?”
Lâm Cẩm Nguyên cầm lấy di động chiếu vòng cổ, sợ cặp sách vừa mới ném vào làm đứt:
“Chê tao làm mất mặt, mày có thể cút đi.”
Lâm Miên cầm lấy cặp sách, xoay người chạy ra ngoài, đóng sầm cửa phát ra tiếng ‘Rầm’ đinh tai nhức óc ở hành lang.
Trên chân còn đeo dép lê, ban đêm mùa hạ vẫn có một hai người đi trên đường, thật yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu không biết mệt mỏi.
Cô đi lang thang không có mục tiêu trên đường phố,trong cặp sách còn tiền lần trước làm thêm, cũng đủ tìm một nhà nghỉ qua đêm.
Cô bị gió thôi làm mặt lạnh lẽo, sờ lên, mới phát hiện nước mắt đầy mặt từ khi nào.
Theo sau đó lại ngồi xổm ở góc đường, nhìn ánh đèn bên kia còn sáng.
Lâm Cẩm Nguyên không biết, suýt chút nữa là cô có thể phản kháng, không cần cảm thấy áy náy cùng xấu hổ mà nhẫn nhịn, nhận lấy những lời sỉ nhục cùng đánh chửi vô nhân đạo.
Nhưng cô không thể.
“Nhũ danh của em gọi là ‘nhếch nhác’ à?”
Lâm Miên nghe thấy tiếng chàng trai vừa mới tách ra, vẫn mang theo vẻ lười biếng trong xương như cũ.
Theo tầm mắt cô nhìn qua, ống quần thẳng tắp của chàng trai buông xuống mắt cá chân, đứng ở trước mặt mình.
Lâm Miên không muốn nghĩ chuyện gì nữa, cô muốn hét to, muốn hung hăng cắn xé, muốn chửi người, muốn đem những cảm xúc bức bối trong ngực phát tiết ra ngoài.
Nhưng cô chỉ túm lấy quần Trì Khâm, như bất chấp tất cả, hỏi anh:
“Anh có thuốc lá không?”