Trì miên - Chương 09: Thiên Bình
“Mấy ngày nữa có cuộc thi tiếng Anh của thành phố, đây là đơn báo danh.”
Lâm Miên cùng Hứa Nhiên đến văn phòng, giáo viên tiếng Anh giao cho họ hai tờ đơn.
“Cuộc thi này rất quan trọng, do trường ĐH Ngoại Ngữ Bắc Kinh kết hợp tổ chức, toàn khối chỉ có năm đơn đăng ký.”
Cô giáo lấy ra một tờ đơn, liếc nhìn hai người đang đứng trước mặt: “Nhan Kinh đâu rồi?”
Trong lòng Lâm Miên kinh ngạc, năm chỉ tiêu này sao lại có tên cô ta, tiếng Anh của Nhan Kinh chỉ có thể nói được, Hứa Nhiên ở bên cạnh trả lời giáo viên trước.
Giáo viên gật đầu: “Xin nghỉ à, vậy hai em mang về cho em ấy, mấy ngày nay chuẩn bị đi.”
Lâm Miên không có hứng thú với cuộc thi này, nếu như cô bị mê hoặc thì có lẽ chỉ là vì tiền thưởng của nó.
Đi ra khỏi phòng, Hứa Nhiên đưa tờ đơn kia cho Lâm Miên:
“Cậu là con gái, tiện đưa cho cậu ấy hơn.”
Vốn Lâm Miên muốn từ chối, lại ngại không biết nói thế nào, trong mắt các bạn cùng lớp, gia cảnh Nhan Kinh là tiểu thư nhà giàu, không phải là người đanh đá hung giữ.
Cô vẫn nhận lấy, chờ Nhan Kinh đi học rồi đặt lên bàn cô ta, sau đó cũng coi như xong việc.
Chỉ là Lâm Miên cũng không nghĩ đến, mấy ngày sau Nhan Kinh cũng không tới lớp, không có cô ta cầm đầu, mấy đứa khác cũng an phận hơn. Lâm Miên khó có được mấy ngày yên ổn.
Ngẫu nhiên, vẫn gặp được Trì Khâm đi xuống tầng dưới như cũ, Lâm Miên cũng cẩn thận hơn, chọn thời điểm nhiều người để đi lên tầng.
Chỉ là không biết Trì Khâm vô tình hay cố ý, luôn đưa tầm mắt trần trụi nhìn cô xuyên qua một đám đông ầm ĩ, làm cô hoảng hốt, giống như bên người có một con sói tùy thời cơ sẽ động tình.
Cũng đúng, vẫn là sắc lang.
Sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Lâm Miên đi về đến đầu hẻm phía trước khu chung cư cũ nát, góc tường có bóng người làm cô giật mình, vì trong khoảng thời gian này không có ai ngồi canh, cho nên cô cũng thả lỏng hơn.
Nhan Kinh đi ra từ bóng tối, Lâm Miên phát hiện mấy ngày nay không thấy cô ta đâu, trên mặt trang điểm đậm, ăn mặc cũng không giống những ngày bình thường, trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô ta đến gần, nhìn chằm chằm vào Lâm Miên, cô ta còn đeo kính áp tròng màu xanh biển, nhìn trong bóng tối nên đáng sợ hơn rất nhiều: “Lâu không gặp.”
“Có việc?” Lâm Miên đi vài bước về phía đầu hẻm.
Nhan Kinh đưa tay túm cổ áo Lâm Miên, sức lực lớn không thể tưởng tượng, cười tươi:
“Lâm Miên, mày cũng tiện như con mẹ mày.”
Đầu óc Lâm Miên hỗn loạn, sợ hãi, bất an, tức giận …còn xấu hổ, cô đã nhiều ngày không gặp Lâm Cẩm Nguyên, một lần bà đi ra ngoài là đi tận nửa tháng.
Trong lúc cô đang phân tâm suy nghĩ, Nhan Kinh nhân cơ hội đẩy mạnh cô xuống, chuẩn bị ra tay.
Bỗng chốc, trên nền gạch xi măng có ánh sáng ánh lên chiếu vào một vật.
Lâm Miên cũng nghe thấy tiếng đồ vật rơi ra, nhìn qua bên cạnh, là huy hiệu trường, bảng tên của trường trung học, tên một nam sinh hiện ra rõ ràng trên đó.
Trì Khâm, lần trước giặt áo khoác, sợ làm rơi mất nên cô tháo xuống, sau đó cầm áo còn cái này lại ném vào cặp sách,rồi tránh anh còn không kịp nên chưa có lúc nào trả lại.
Nhan Kinh bị ánh sáng lóe lên gây chú ý, nhớ đến chiếc ghế dựa lần trước, nhìn Lâm Miên: “Mày có quan hệ gì với anh ta.”
Lâm Miên nắm tấm bảng tên trong tay không nói gì.
Phía sau có vài tiếng cười đùa của mấy nữ sinh, Lâm Miên đứng lên nhìn vẻ mặt thay đổi của Nhan Kinh, tất nhiên là cô ta không còn quan tâm đến cô nữa, xoay người chạy mất.
Tiếng người phía sau dần dần rõ ràng, Lâm Miên đi sát vào tường vài bước, là mấy học sinh bên trường dạy nghề, dáng vẻ ăn mặc rất lưu manh, nhìn qua đánh giá Lâm Miên vài lần.
“Vừa thấy đứa con gái nào mặc đồ đen không, hai người cùng trường.”
Ngực Lâm Miên nhảy dựng, chỉ vào hướng khác với hướng Nhan Kinh chạy đi, chỉ chỉ: “Bên kia.”
Phía sau có một nam sinh nhìn chằm chằm cổ áo Lâm Miên vừa mới bị kéo, bung một chiếc cúc ra, ánh mắt của anh ta làm Lâm Miên lùi về sau một bước nhỏ.
“Em tên gì?”
Lâm Miên nắm chặt bảng tên trong tay, nghe tiếng một nữ sinh trong đám người lên tiếng, bất mãn nói: “Ê, hàng xóm nhà tao đấy.”
Nam sinh kia mím môi, mấy người lại cười vui đùa rời đi.
Lâm Miên thấy nữ sinh vừa nói đó quay đầu nhìn lại, là cô nàng hôn môi với người yêu dưới đèn đường ngày đó, cô nàng còn chớp mắt với Lâm Miên một cái.
Đi vào đầu hẻm, đứng ở bên cạnh thùng rác ven đường, ngực cô ngứa ngáy, muốn hút một điếu thuốc.
Ném bảng tên vào cặp sách. Ánh mắt đảo qua tờ đơn điền thi tiếng Anh kia. Hứa Nhiên nói, nếu có phần thưởng ở cuộc thi này, vào Đại Học Bắc Kinh có thể được cộng thêm điểm.
Nếu ——
Lâm Miên sửng sốt.
“Vì sao lại chỉ sai hướng cho bọn chúng.”
Âm thanh chàng trai đột nhiên vang lên ở sau lưng, trong bóng đêm yên tĩnh cũng có vẻ từ tính thêm vài lần.
Lâm Miên bị dọa, cả người giật mình.
Cơ thể chàng trai theo sát phủ lên trên, dán ở sau lưng Lâm Miên như một đôi yêu nhau đang thân mật, lấy đi tờ đơn kia.
Lâm Miên tránh thoát cánh tay anh, nhíu mày cướp lại tờ đơn nhét vào cặp sách:
“Không muốn nói.”
Trì Khâm nhìn chằm chằm vào cổ áo cô vừa mới bị túm, trên đó có vệt đỏ vì bị lôi kéo, làm anh hơi khó chịu:
“Thế à, nhưng tôi chỉ lại cho đúng rồi.”