Trì miên - Chương 08: Sợi dây
Trì Khâm rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào cô, tay vẫn đặt trên eo Lâm Miên, bầu không khí trở nên yên tĩnh, không còn chút nóng bỏng nào.
Lâm Miên chờ anh tức giận hay cảm thấy không còn thú vị rời đi, cũng giống như những nam sinh tỏ tình nhưng bị từ chối phải rời khỏi.
“Ừm.” Cô nghe thấy Trì Khâm chẳng thèm để ý lên tiếng.
“Nhưng tôi có thể làm em sướng.”
Âm thanh của chàng trai có chút kiêu ngạo, nói ra lời làm cho người khác mặt đỏ tim đập, cùng với gương mặt lạnh nhạt cất giấu sự hư hỏng kia hoàn toàn bất đồng.
Lâm Miên sự vô sỉ của anh làm nghẹn lại, đứng dậy từ trên đùi chàng trai, nghiêm mặt nói:
“Phản ứng sinh lý, ai cũng như vậy thôi.”
Xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, liếc qua chiếc áo khoác đang tùy tiện vứt trên sô pha, tránh cho anh lại lấy lý do ăn vạ mình, vẫn nói thêm:
“Anh nói bồi thường rồi, áo tôi kệ.”
Trì Khâm không nhúc nhích, ngồi ở trên sô pha nhìn nữ sinh sửa sang lại quần áo mình, cũng giống như… người vừa khóc đến không dừng được lúc nãy không phải là cô.
Lâm Miên sờ lên tay nắm cửa, nói ra hai chữ trước đó muốn nói mà không thể mở miệng, vẫn nhẹ thở ra một câu: “Làm ơn.”
Nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, chạy một hơi xuống tầng, trái tim vì chạy nhanh mà đập thình thịch.
Cô nhẹ vỗ vỗ ngực vài cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sợ hãi lời nói vừa rồi sẽ chọc giận nam sinh kiêu ngạo kia, sợ hãi sự việc sẽ đến làm mình không thể khống chế.
May đã kéo lại sợi dây cảnh báo như cũ.
Trở lại lớp đứng trên bục giảng phát bài thi, lúc chuông reo có vài nam sinh từ bên ngoài chạy vào, trong miệng chửi bới:
“Mẹ kiếp lại phải học.”
Lâm Miên trở lại chỗ ngồi, nhưng tiết này đối với cô, thời gian có hơi dài. Sau lưng có tầm mắt không muốn buông tha, cô không cần phải quay đầu lại cũng biết, đó là Nhan Kinh, có lẽ lại đang nghĩ cách làm sao có thể tra tấn mình, lại có lẽ vì hôm nay bị Trì Khâm đe dọa rồi, nên sẽ an phận mấy ngày.
Một lần nữa cô đem tâm tư kéo về trên bục giảng, giống như giữ chặt một cọng rơm cứu mạng, đây là con đường duy nhất mà cô có thể khống chế được bản thân mình.
Nhưng đến lúc hết tiết, Nhan Kinh xin nghỉ đi phòng y tế, mấy cô nàng tiểu quỷ đi theo cũng lấy lý do chăm sóc để trốn tiết. Lâm Miên thầm nghĩ sức lực mà Trì Khâm ném chiếc ghế kia đúng là làm cho người ta sợ hãi.
“Lâm Miên?” Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
Quay đầu nhìn qua đó là Hứa Nhiên đang đứng ở cửa gọi mình.
“Giáo viên tiếng Anh gọi chúng ta đến văn phòng.”.
Lâm Miên đuổi kịp, nghe Hứa Nhiên hỏi cô chọn vào khoa văn hay lý.
Trường trung học sau khi khai giảng một tháng, phải chọn phân khoa, Hứa Nhiên là lớp trưởng, cô đoán chủ nhiệm lớp phân cho cậu tìm hiểu một chút: “Khoa văn.”
Hứa Nhiên hơi kinh ngạc: “Còn tưởng rằng cậu sẽ chọn lý.”
Tiếng cười ôn hòa của nam sinh vì đi ngang nhau nên tiến vào tai: “Không phải Lý rất tốt à?”
Lâm Miên có chút xấu hổ: “Nhưng hóa học của tôi đội sổ…”
Nam sinh im bặt: “Nếu cần thì nói, có thể tìm mình mượn vở bài tập.”
Hai người thuận miệng trò chuyện, Lâm Miên vốn đã chuẩn bị học văn, nên không tính học thêm hóa, nhưng không thể từ chối ý tốt, ánh mắt cong cong nói lời cảm ơn với cậu.
Đi lên đến cầu thang ở tầng ba, nghênh đón mấy nam sinh đang xuống tầng.
Đồng phục của trường trung học mỗi lớp hơi khác nhau một chút, trên mặt huy hiệu trước ngực, lớp mười một là màu lam, lớp mười hai là màu vàng.
Lâm Miên nhìn huy hiệu trường màu vàng gần đến trước mặt, cơ thể ngửa ra sau, cuối cùng chân chỉ dẫm vào nửa bậc thang, hô lên một tiếng, gần như sắp phải ngã xuống.
Sợ hãi vì ngã không đến như dự đoán, ngược lại được cánh tay người khác kéo lại, vững vàng túm lên.
“Cẩn thận.”
Lâm Miên nghe tiếng Hứa Nhiên, mở mắt ra, được cậu kéo người về bên cạnh mình, hai người dựa hơi gần, cơ thể dựa vào tường, nhường đường cho mấy nam sinh đang đi xuống tầng dưới.
Lâm Miên vừa định nói cảm ơn với Hứa Nhiên, ánh mắt nhìn về phía vài người đang đi xuống, đâm sầm vào đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, ngực bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng thu lại ánh mắt.
Cô nhìn thấy khóe miệng Trì Khâm hơi nhếch lên, hai người đi ngang qua như những người xa lạ bình thường.
“Làm sao vậy?” Hứa Nhiên nhìn thấy mặt nữ sinh đang ngây ngốc.
Lâm Miên lắc đầu, đi theo cậu lên cầu thang.
“Anh cười cái gì?” Quý Ôn nhìn khóe môi người bên cạnh vẫn chưa hạ xuống, điệu cười làm cho da đầu người ta tê dại.
Trì Khâm vô thức cọ sát mấy ngón tay.
“Mày không biết.”
Quý Ôn không thích nhìn dáng vẻ kiêu căng này của anh, lấy di động mở giao diện trò chuyện với anh ra, cười nhạo:
“Em không biết, đừng cho là em không nhìn thấy, bạn nữ kia bảng tên là Lâm Miên.”
“Người ta còn trốn sau lưng bạn nam, anh còn đưa tay kéo người ta ha ha ha.”
Quý Ôn nhìn dáng vẻ Trì Khâm vẫn lười biếng dựa vào trên tường, còn mình cười đến không thẳng được eo.
Cậu ta đứng bên cạnh Trì Khâm, rõ ràng nhìn thấy anh duỗi tay như ôm lấy eo nữ sinh kia:
“Anh cứ tự luyến đi, khéo lại sai lầm.”
Trì Khâm dùng một chân đá nhẹ vào mông Quý Ôn vì cúi người cười mà vểnh lên:
“Mày biết được à.”
Ánh mắt Trì Khâm lạnh xuống, nghĩ đến lúc ở trong phòng kia, hai chữ cuối cùng Lâm Miên nói ra: Làm ơn.
Làm ơn anh không cần lại xuất hiện, hay là làm ơn anh không cần cưỡng ép cô nữa.
Nhưng mà, Quý Ôn không biết, tên mọt sách đáng ghét bên cạnh cô cũng không biết, người trên thế giới này cũng không biết.
Chỉ có anh với cô biết, cô đang mặc chiếc quần lót ướt đẫm, là lúc ở bên cạnh anh.