Trì miên - Chương 07: Yêu
“Anh đừng… Nói bậy.” Lâm Miên hít vào một hơi, trước ngực truyền đến cảm giác tê dại làm quân lính tan rã, ý đồ thu eo về tránh ngón tay linh hoạt của anh.
Kết quả dưới thân vì cọ xát mặt bàn, tất nhiên là tràn ra tiếng nước dâm dục, trong không gian yên tĩnh trở nên rất rõ ràng.
Trì Khâm nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên cúi đầu, cười khẽ thành tiếng, ngón tay vốn đang chơi đùa với đầu vú của cô di chuyển xuống, bàn tay nóng hổi của anh vuốt ve thịt đùi của cô, cảm giác thật dễ chịu.
Anh dán người về phía trước, áp sát vào bộ ngực thấm mồ hôi mỏng của cô, theo động tác nên vải áo cọ xát vào bộ ngực căng phồng, cố ý hỏi: “Vừa rồi là tiếng gì?”
Lâm Miên kẹp chặt chân, không cho ngón tay anh đi vào một phân, khó khăn khi sức lực tay anh quá lớn, lòng bàn tay đã rơi vào giữa hai chân cô.
“Tôi thử kiểm tra.”
Lâm Miên nhìn cả người anh đến gần, đầu đáp trên vai mình.
Hai cơ thể không thể tách rời.
Ngón tay dưới thân sờ đến một lớp vải cuối cùng, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, vuốt ve giữa mảnh vải quần lót đã ướt đẫm một mảnh kia.
“Khốn kiếp…”
Lâm Miên cắn môi, không kiềm chế được tràn ra hai chữ này, nghiêng đầu mắng bên tai người.
“Chửi giỏi lắm, tiếp tục.”
Âm thanh Trì Khâm mang theo vài phần lười biếng, ngón tay cách tấm vải mỏng véo vào âm đế nữ sinh, có vệt nước trong quần chảy ra bên cạnh, dính lên ngón tay anh.
Động tác anh không dừng, dùng toàn bộ cơ thể bao phủ trước mặt cô, nghe tiếng mắng mỏ tùy ý nhỏ nhẹ bên tai, còn có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ áo.
Khi hai chân Lâm Miên bị tách rộng ra, chàng trai lại dùng sức cưỡng chế chen vào. Lúc này không khí thổi vào giữa hai chân, chiếc quần lót ướt đẫm bị gió thổi qua, xúc cảm ướt lạnh làm cả người cô run rẩy.
Hoa môi bên trong tiểu trân châu bị véo, cách một lớp vải mỏng.
“A… Đau!” Lâm Miên kêu lên.
Trì Khâm vừa lòng cười nhẹ ra tiếng, ngón tay lúc nặng lúc nhẹ xoa ấn, ngẫu nhiên dùng lòng bàn tay hung hăng tra tấn âm đế của cô một chút.
Nghe môi nhỏ của Lâm Miên thở dốc bên tai anh, mang theo áp lực cùng tình dục, như con mèo nhỏ đang rên hừ hừ.
Hai đùi Lâm Miên không kiềm chế được run lên, theo động tác trên tay anh, cảm giác kỳ lạ giống như có luồng điện, truyền đến sóng thịt đang bị chàng trai đè ép.
Điều đó tạo ra sự cộng hưởng đáng kinh ngạc.
Sau đó— cô chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng tê dại, trong đầu nảy lên một cơn khoái cảm, trước mắt, lóe lên ánh sáng như ngoài cửa sổ, làm cho người hoảng hốt.
Bụng nhỏ nóng ấm trướng lên, giống như chảy rất nhiều nước, cho dù kẹp chân cũng không thể khống chế.
Cô bị xoa nắn đến cao trào.
Đây là ý nghĩ cảm thấy rất xấu hổ, mãi cho đến khi mất đi sức lực rúc vào trước người chàng trai, làm cô không thể tiếp nhận.
Cùng một nam sinh chỉ gặp gỡ hai lần, nói qua hai câu ở đây, vẫn là người mà cô tránh còn không kịp.
Từ lúc bị mang lên tầng sáu đến bây giờ, cảm giác sợ hãi lâu dài cùng khoái cảm giao nhau, cuối cùng giữa trạng thái xa lạ bởi khoái cảm này cũng bùng nổ.
Lâm Miên không hề kiềm chế bản thân mình nữa.
Cắn một miếng lên bả vai nam sinh, dùng hết sức của cơ thể.
Trì Khâm cứ đứng yên như vậy, ngón tay còn dừng ở giữa hai chân cô không hề rút ra, cảm nhận được đau đớn trên bả vai, còn vẫn thấy tiếng nức nở truyền ra, làm cho dương vật đang trướng đau dưới thân càng thêm hưng phấn.
Bả vai bị không biết là nước miếng hay là nước mắt làm ướt nhẹp, anh nhìn trước mặt người khóc đến cả người run rẩy, thân mật qua đi bỗng nhiên kéo gần khoảng cách, anh cảm thấy sinh ra một cơn mềm lòng. Vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của nữ sinh, bế người lên ngồi trên sô pha.
Lâm Miên bị anh đặt ở trên đùi.
“Đừng khóc, chúng ta nói chuyện.” Trì Khâm ôm vòng eo mềm mại, nhẹ véo từng chút từng chút.
Nữ sinh này không biết nhà nào nuôi lớn thành như vậy, cơ thể mềm như lớp lông nhung mềm mại, còn trắng, cũng nhiều nước.
Lâm Miên không để ý tới anh, chỉ túm vạt áo đồng phục, khẽ nức nở.
Cơ thể Trì Khâm vốn đã có phản ứng nhưng không thể giải quyết, lúc này nghe càng thêm nổi lửa, tay chậm rãi xoa xoa thịt vú nữ sinh, cắn chặt hàm đe dọa cô:
“Lại khóc véo vú em.”
Đôi mắt Lâm Miên đỏ bừng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt bực bội có ý như muốn cắn chết anh, đang khóc nức nở đột nhiên im bặt.
“Nói chuyện gì.” Lâm Miên xoay người cách xa khỏi người này.
Trì Khâm nhìn sóng vú lay động liền đỏ mắt, vẫn nhìn chằm chằm cô gái đang kéo dây áo lót, âm thanh hòa hoãn vài phần.
“Theo anh, được không?”
Cho dù Lâm Miên chưa trải qua việc yêu đương, nhưng cũng biết không phải câu tốt lành gì:
“Yêu?”
Thật ra Trì Khâm cũng không nghĩ đến, người dễ bị bắt nạt lại thích khóc như vậy, mà vẫn bình tĩnh nhanh được như thế: “Nếu em hiểu là yêu đương cũng được.”
Ở trong mắt anh đều như nhau cả, khó có thể có người làm khơi dậy hứng thú, đem người giữ ở bên cạnh, dùng cách nào cũng như nhau.
Lâm Miên nhìn chằm chằm mặt anh, nhìn gương mặt lạnh lùng lại quyến rũ, vẫn còn tình dục chưa tan, không có chút tình cảm. Thấp giọng nói với anh: “Không cần.”
“Nếu em thích lén lút cũng được.”
Trì Khâm không chút để ý trả lời: “Bạn nữ kia trong lớp, tôi xử lý cho em.”
Tay Lâm Miên đang nắm cúc áo sơ mi hẫng lại, anh là Trì Khâm, người không coi ai ra gì trong trường này, thậm chí người khác cũng không biết hoàn cảnh của anh, chỉ biết là từ Bắc Kinh chuyển đến.
Nhưng đồng thời, anh cũng là một nam sinh chói mắt nhất trong trường, không ít nữ sinh nhìn chằm chằm vào mọi hành động của anh.
Có người bằng lòng làm ánh trăng, có người bằng lòng làm làm nền cho ngôi sao, mà cô chỉ muốn rời khỏi bầu trời đêm.
Hoặc là bình tĩnh vượt qua qua đêm tối này.
“Tôi không thích.” Lâm Miên nghe thấy âm thanh run rẩy của mình, còn có Trì Khâm bắt đầu không còn kiên nhẫn, quay đầu lại ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
“Bởi vì tôi không thích anh.”